Nông Gia Lạc

Chương 91: Huyện Thái Gia

“Ngươi nói, cái người vừa đi kia là Huyện thái gia của chúng ta, con bà nhà nó.”
Tiễn đám người Vinh Tín đi, Tưởng bà tử nghe xong lời con trai, vỗ vỗ ngực, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Vừa mới nãy, người kia cùng đám người nông thôn quê mùa bọn họ còn trò chuyện vui vẻ, bọn họ còn cho hắn mang về nhà những rau củ quả mới hái ở vườn. Nam nhân đó, lại là Huyện thái gia!
Trong lòng Tưởng bà tử, có thể là Huyện thái gia thì đều là những cử nhân hoặc tiến sĩ đọc sách tốt. Những người kia, phải ngẩng cao đầu, dùng lỗ mũi nhìn người khác, sau đó sẽ nói những câu lăng nhục bọn họ, rồi vung tay áo rời đi. Cho dù không như thế, thì cũng không thể giống như Vinh Tín, nhã nhặn, ôn hòa.
Lúc nãy, Tưởng bà tử chỉ nghĩ người thanh niên mà con trai chào hỏi lễ độ kia, cùng lắm chỉ là hương thân ở huyện thành thôi. Sĩ nông công thương, nông còn đứng trước thương, cho dù những người kia có tiền, thì Tưởng bà tử vẫn cảm thấy mình không thua kém người ta chút nào.
Bây giờ lại không giống thế, Tưởng bà tử đang nhớ lại những gì mình vừa nói lúc nãy, xem thử trong đó có chỗ nào không khéo léo, đắc tội với quý nhân hay không.
“Nãi nãi, con ở đây.”
Ngày bình thường, Tưởng bà tử hay xưng hô, gọi cháu gái Phúc Bảo là cục cưng, tiểu tâm can, mấy kiểu gọi sến súa buồn nôn. Bởi vậy, bây giờ bà tiếc hận con bà nó, Phúc Bảo liền cho rằng lão thái thái đang gọi mình.
Lúc đầu cũng có chút khẩn trương, không khí có chút ngột ngạt, nhưng vì câu nói này của Phúc Bảo mà mọi thứ lập tức tan biến. Tưởng bà tử đang khẩn trương nhất, lúc nhìn thấy mặt ngây thơ của đứa cháu gái ngoan, lại cười rớt nước mắt.
Thấy mọi người trong nhà cười, Phúc Bảo trong lòng cũng cười khổ, nàng không phải đồ đần, cái này không phải là vì muốn thay đổi bầu không khí ngột ngạt sao. May mà nàng còn nhỏ, làm trò cười cũng bình thường. Bây giờ, mọi người trong nhà đều vui vẻ, mục đích của nàng đã đạt được.
“Ha ha ha, nương, người cứ yên tâm đi. Vị Huyện lệnh mới này nhìn có vẻ là người thân với dân, không giống Nhâm Huyện lệnh trước đây, chỗ nào cũng chỉ lấy tiền nhìn người. Bây giờ, mình tạo mối quan hệ với Huyện lệnh, sau này việc buôn bán của chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Thiện Tuấn Hải không nhịn được, xoa nhẹ gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của con gái, cười đủ rồi mới an ủi mẹ ruột.
“Nhất là Phúc Bảo của nhà chúng ta lại đáng yêu thế này. Ta nhìn dáng vẻ của Huyện lệnh, hận không thể dụ dỗ Phúc Bảo nhà chúng ta làm con gái của hắn ấy chứ. Với lại, chúng ta cũng không có chỗ nào mạo phạm hắn, người lo lắng làm cái gì.”
Thiện Tuấn Hải khuyên giải để Tưởng bà tử yên tâm phần nào. Nghe con trai nhắc đến cháu gái nhỏ, Tưởng bà tử thả lỏng người.
Không sai, tiểu tâm can của bà là thiên hạ đệ nhất phúc khí, bà còn sợ cái nỗi gì.
“Ta thấy, mối làm ăn này có thể duy trì lâu dài đó.”
Lúc nãy có khách quý ở đây, nên Thiện lão gia không hút thuốc, bây giờ khách quý đi rồi, ông nhịn không nổi nữa, lấy tẩu thuốc của mình ra mân mê.
“Đồ vật mà biệt viện đó muốn, chúng ta phải chuẩn bị kĩ lưỡng một chút. Thức ăn, thịt tươi, tất cả đều phải là loại tốt nhất, tuyệt đối không được để rau quả có sâu đục. Còn về giá cả, cũng không thể để cao như thế.”
Thiện lão gia nghĩ đến nhiều thứ. Vinh Tín là quan phụ mẫu, ba cháu trai nhà mình đều đi học, sau này có khi sẽ có phúc khí được làm quan đồng liêu với Vinh Tín. Nếu mà không có, thì coi như có duyên, từ chỗ của hắn học hỏi được ít kinh nghiệm, dư sức để các cháu mình tận dụng. Nhất là cháu trai lớn năm nay thi tú tài, nếu có được duyên phận kia, được Vinh Tín chỉ điểm vài câu thì sẽ rất tốt.
Nhưng ông cũng rõ ràng, đây là hy vọng rất xa xôi. Bọn họ chỉ trồng rau, nuôi heo. Qua ngày hôm nay, Huyện lệnh đại nhân cùng bọn họ làm sao sẽ còn liên hệ.
Với lại, Thiện gia cũng đã phân gia. Ân tình có hạn, nếu đem phần tình nghĩa này dùng cho cháu trai trưởng, thì cũng có nghĩa là phần của cháu trai thứ hai Phúc Đức sẽ ít đi, hai vợ chồng lão tam chưa chắc đã vui lòng.
Thiện lão gia đối với con trai trưởng trong lòng có khúc mắc, nhưng đối với cháu trai trưởng từ nhỏ đã rất nghe lời, vẫn rất coi trọng. Chẳng hạn như lần phân gia này, ông còn bí mật cho cháu trai trưởng ít vốn riêng của mình, sợ hắn thật sự sẽ chậm trễ việc thi cử.
Bây giờ, một bên là cháu trai trưởng mình coi trọng, một bên là cháu trai mà ông yêu thương nhất, cũng là con trai của vợ chồng lão tam phụng dưỡng mình, Thiện lão gia có chút đau đầu.
“Tiền thì vẫn phải thu như thế.”
Thiện Tuấn Hải cảm thấy chủ ý của cha mình không ổn. Trên đời này, người có quyền thế nhiều lắm, bây giờ bọn họ chủ động giảm giá cho Vinh Tín, sau này, nếu những người sau cũng có quyền thế như hắn ta, hoặc quyền thế cao hơn hắn ta, không lẽ bọn họ phải chủ động dâng lên, không tính phí?
Vốn dĩ không có đạo lý này. Bọn họ định giá rau củ, gia súc cao, tất nhiên là vì chất lượng tốt. Lẽ tự nhiên, sẽ có những hương thân, quan lại dùng nhiều tiền để mua. Cũng giống như nữ nhân mua son phấn, bột nước, đồ trang sức, chi phí của nó chưa chắc cao như thế, nhưng bởi vì chất lượng tốt cho nên nó được bán với giá hơn mấy lần, có khi lên tới 10 lần cũng nên.
Thiện Tuấn Hải mấy năm nay làm ăn buôn bán, trong chuyện làm ăn này coi như cũng có chút tâm đắc, nhất là, thỉnh thoảng những nhà giàu kia lại có những ý đồ vô cùng kỳ quặc.
Đồ vật càng hiếm thì càng đắt, càng khiến bọn họ truy mua cho bằng được.
“Nếu làm rối loạn giá cả, chuyện làm ăn kia cũng sẽ nhiễu loạn theo. Có điều, con thấy Huyện lệnh đại nhân thật sự thích những món ăn của nhà ta. Lúc trưa nay, con thấy Huyện lệnh đại nhân ăn không ít món dưa chua của nương làm. Con thấy, không bằng cứ thế này đi, sau này, lúc đưa thịt với rau quả đến biệt viện, thì tiện thể mang thêm ít món khai vị hoặc thịt rừng. Tuy không quý giá gì, nhưng lại mới mẻ, tươi ngon, đối với Huyện lệnh đại nhân mà nói, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”
Thấy người ta có thể dễ dàng lấy ra 100 lượng bạc để mua thức ăn trong 2 tháng, tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu bọn họ muốn kết giao tình, mà dùng đến tiền bạc, thì chính là thất sách, người ta lại chẳng thèm để vào trong mắt.
Nếu đã thế, còn không bằng đem tới những thứ mà Huyện lệnh thích, không chừng, lúc hắn ăn những món đó, sẽ nhớ đến bọn họ vài phần.
Lúc nãy, khi nghe gia gia bảo hạ giá bán xuống, Phúc Bảo cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng thấp cổ bé họng, không biết phải làm thế nào để đưa ra ý kiến của chính mình. Bây giờ thì tốt rồi, cha nàng đã lập tức bác bỏ ý kiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận