Nông Gia Lạc
Chương 207: Vấn Đề Nan Giải
“Nhịn đói đi! Không có sự cho phép của ta, ai cũng không được phép cho nàng ăn cơm.”
Phù nương tử đánh đến mệt mỏi mới ngừng tay, ngồi xuống một bên, thở hổn hển.
Phù Tú Liên vẫn luôn ôm đầu, cuộn tròn ngồi xổm, chờ sau khi Phù nương tử đánh mệt thì xoay người chạy khỏi Phù gia.
“Hừ, con nhóc này vẫn còn ngang bướng cơ đấy. Có bản lĩnh thì cả đời đừng về đây nữa.” Phù nương tử thấy nàng vẫn còn dám chạy, lập tức giận dữ, hướng phía ngoài sân hét to.
“Các ngươi, hết người này tới người khác, đều thích chọc giận ta.”
Có lẽ bởi vì quá nóng giận, Phù nương tử thấy phu quân và con trai đang khoanh tay đứng nhìn bên cạnh, lại nhịn không được mà bực bội.
“Nương à, con hiếu thuận với người còn không hết mà. Người chính là mẹ ruột của con, con vẫn đang mong sớm cưới được một nương tử, sinh cho người ba, bốn, năm đứa cháu bụ bẫm, một đám trẻ con đều gọi người là nãi nãi đó.” Phù Xuân Sinh vội vàng dỗ dành nương của mình. Hắn cũng đã tới tuổi làm mai rồi, còn đang chờ nương hắn cưới cho hắn một nương tử xinh đẹp đây này.
“Chỉ được cái dẻo miệng.”
Nghĩ tới cháu đích tôn bụ bẫm, sắc mặt Phù nương tử cũng hòa hoãn đi nhiều, cũng không thèm lo lắng cho đứa con gái kia nữa, bắt đầu suy tính, tìm xem trong thôn hoặc xung quanh có cô nương tốt nào bị nàng bỏ sót hay không.
Thiện Phú Tài đang thất thần bước đi không chủ ý, cuối cùng không biết vì sao lại đi đến mảnh rừng dưới chân núi. Đang lúc hắn hồi phục lại tinh thần, dự định quay trở về, thì nơi nào đó trong bụi cỏ lại truyền tới âm thanh khụt khịt. Dưới không gian yên tĩnh thế này, âm thanh như vậy có chút đột ngột và quỷ dị.
Thiện Phúc Tài vừa định quay đầu tránh đi, lại cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, không nhịn được, liền đi qua nhìn thử.
“Phù gia cô nương, là ngươi à? Ngươi... đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy được bóng dáng đơn bạc cùng xiêm y quen thuộc, Thiện Phúc Tài lập tức nhận ra chủ nhân của thân ảnh kia là ai.
Nghe thấy giọng nói của Thiện Phúc Tài, Phù Tú Liên vội vàng lau nước mắt, muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, để mau chóng rời khỏi nơi nàng cho là chỗ trốn an toàn bí mật của mình. Chỉ là, đôi mắt sưng đỏ cùng với vệt nước mắt chưa kịp lau khô trên khuôn mặt đã nhanh chóng bán đứng nàng.
“Không ! ực !”
Có lẽ bởi vì khóc quá lâu, nên lúc Phù Tú Liên định nói nàng không việc gì, thì nấc một cái thật lớn. Không khí vốn dĩ còn đang xấu hổ, thoáng chốc trở nên có chút buồn cười.
Phù Tú Liên thấy ý cười trong mắt Thiện Phúc Tài, vừa tức lại vừa thẹn. Nàng cảm thấy, tất cả những vẻ ngoài ngu ngốc của mình đều bị cùng một người nam nhân nhìn thấy. Không chỉ thế, người nam nhân ấy lại còn đang chê cười nàng, lại cộng thêm việc hàng ngày đều bị người trong nhà đối xử lạnh nhạt, lại càng khiến Phù Tú Liên cảm thấy vô cùng bi thương, ngực đau nhói, khóe miệng run rẩy, giây tiếp theo liền khóc thành tiếng.
“Này, hôm nay ta không có dây buộc tóc để bồi tội đâu.”
Thiện Phúc Tài gãi gãi cái ót, nhìn biểu tình của Phù Tú Liên lúc này, hắn cũng ý thức được tươi cười vừa nãy hình như có chút bất lịch sự, nhưng quả thật, lúc này trên người hắn không có đồ gì có thể dùng để dỗ dành con gái vui vẻ.
“Nếu ngươi muốn khóc, ta sẽ khóc cùng ngươi.”
Thiện Phúc Tài nghĩ, hôm nay hắn cũng rất khổ sở nha. Ai nói khóc là quyền lợi của nữ nhân chứ? Cái gì mà nước mắt nam nhi không thể rơi dễ dàng? Thật là hoang đường!
“Ngươi !” Phù Tú Liên ngạc nhiên quên cả khóc. Vì sao trước đây nàng lại không hề nhận ra, vị đường ca này của Phúc Bảo lại là một nam nhân không biết xấu hổ như thế? Thấy nàng khóc lóc khổ sở thương tâm còn chưa nói, bây giờ còn nói cái gì mà muốn khóc cùng với nàng?
Hắn ! hắn.
Phù Tú Liên cũng không ý thức được, vốn dĩ mình còn đang khổ sở, lúc này đã tiêu giảm rất nhiều, mắt trừng to tròn, chăm chú quan sát người nam nhân trước mặt này.
“Tam ca, huynh nói huynh muốn cùng với Tú Liên?”
Thiện Phúc Bảo vừa nhìn tam ca nhà mình, vừa nhìn hình ảnh Phù Tú Liên yêu kiều nữ tính bên cạnh, kinh ngạc há hốc mồm.
Nàng thật sự không nghĩ tới, người bạn tốt này của mình và tam đường ca nhà mình thế mà lại ở chung một chỗ.
“Ừ, chuyện quả đúng là như thế. Phúc Bảo, lần này tam ca đến đây, chính là muốn nhờ muội nghĩ cách giúp ta, làm thế nào mới có thể để người lớn hai nhà đồng ý mối hôn sự này.”
Thiện Phúc Tài cũng không biết như thế nào mà từ sau cái ngày hai người gặp nhau trong rừng cây nhỏ, bầu không khí giữa hai người liền trở nên có chút kì quái. Rõ ràng trong một đám nhiều người như vậy, tầm mắt của hắn vẫn cứ không nhịn được mà nhìn về phía của Phù Tú Liên.
Cô nương này hoàn toàn khác với ấn tượng trong tâm trí hắn trước đây . Bề ngoài nhu nhược chỉ là biểu hiện giả dối để che đậy, nàng so với nương của hắn thì cứng cỏi hơn nhiều.
Quan sát càng nhiều, Thiện Phúc Tài càng không thể rời mắt khỏi Phù Tú Liên. Nhất là khi những người gọi là người nhà kia, chỉ vì nàng thân là con gái mà hành hạ nàng, những lúc nàng bị ép bức như thế, Thiện Phúc Tài luôn muốn đứng ra bảo vệ nàng, vì nàng mà che mưa chắn gió.
Trong lòng Phù Tú Liên, Thiện Phúc Tài cũng là một người rất đặc biệt. Hắn là nam nhân duy nhất nhìn thấy nàng khóc, cũng là nam nhân duy nhất tặng cho nàng lễ vật. Tầm mắt của đối phương dừng trên người mình, Phù Tú Liên không phải không biết. Thời gian tiếp xúc càng lâu, càng khiến cho thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi dễ xao động ngày càng gần gũi, hai trái tim cũng bắt đầu nhích lại gần nhau.
“Huynh đặt cho ta một vấn đề thực sự nan giải đó.”
Một bên là đường ca gần gũi của mình, một bên là bạn tốt thân thiết của mình, việc thành đôi của hai người tuy rằng khiến Phúc Bảo trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng thật ra vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là, nàng cũng hiểu rõ, nếu hai người này muốn ở cạnh nhau, vấn đề nan giải nhất mà họ phải đối diện chính là người nhà của họ.
Trước hết, chính là người nhà của Phù Tú Liên. Bọn họ bóc lột Tú Liên đến thảm, thiếu điều hận không thể lột hết da trên người nàng, làm sao có thể dễ dàng đem gả nàng cho người khác?
Điều kiện hiện tại của nhà nhị bá cũng không tồi, có nhiều ruộng đất, hơn nữa lại là thân thích của tam phòng Thiện gia, không hề thua kém so với mấy hộ mở cửa hàng ở trấn trên hay ở huyện thành. Có một con rể như Thiện Phúc Tài, người Phù gia nhất định sẽ đồng ý, nhưng cũng chính vì điều kiện của nhà nhị thúc không tồi, lễ hỏi mà người Phù gia yêu cầu, nhất định sẽ là một con số khổng lồ.
Phúc Bảo nghe nói, lúc này, nương của Phù Tú Liên đang thu xếp hôn sự cho con trai, nếu đối phương biết chuyện của Tú Liên với tam đường ca, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà kiếm một lễ hỏi xa xỉ, để con trai của bà ta có thể tìm được một tân nương hợp ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận