Nông Gia Lạc
Chương 109: Thăm Dò
Tại thời điểm Thiện gia còn chưa đưa gia súc và nông sản đến ngàn gia vạn hộ, thì những món ăn ở Thiện gia cũng xem như đã có chút danh tiếng ở huyện Bá Giang.
Đương nhiên, hiện tại, cái danh này chỉ giới hạn trong giới hương thân. Hơn nữa, Thiện gia cũng không kinh doanh nấu nướng, mỗi ngày bọn họ chỉ chiêu đãi 1 đến 2 hộ quý nhân. Tốc độ từ từ, chậm rãi, dựa vào danh tiếng mà khuếch trương sức ảnh hưởng của mình. Dần dần, những gia đình bình thường, cùng nhóm hương thân xung quanh huyện thành, cũng bắt đầu nghe nói đến Thiện gia.
Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu ở huyện thành, chuyện các quý nhân chạy đến nông thôn, động tĩnh lớn như thế, sao hắn có thể không biết chút gì? Hơn nữa, mấy ngày gần đây, càng ngày càng nhiều quý nhân khi tới tửu lâu của bọn họ, bắt đầu nói đến thôn Bình Liễu, nhắc tới Thiện gia, nếu hắn không ngu ngốc thì sẽ biết xâu chuỗi hai thứ này với nhau.
Trong thôn Bình Liễu, người nhà họ Thiện không nhiều lắm, người có khả năng tài chính để làm việc này thì càng hiếm hoi.
Bản thân cảm thấy có chỗ không đúng, đợi tới đêm, hắn về đến nhà, liền nói chuyện này với Lữ Tú Cúc, vừa đúng lúc, Lữ Tú Cúc nhớ tới lý do tranh cãi của nhà cách vách.
“Ngày mai, ta về quê xem thế nào.”
Lữ Tú Cúc nghĩ, giả dụ chuyện này không liên quan gì tới hai vợ chồng Thiện lão và lão tam, thì về nhà lấy ít rau dưa với trứng gà mang đi cũng được.
Cũng chấn động như vậy, nhưng cảm nhận của Vương Xuân Hoa còn sâu sắc hơn Lữ Tú Cúc nhiều.
Vốn dĩ phân gia được 20 mẫu ruộng đất, Vương Xuân Hoa vui vẻ hơn bất kì ai. Nhưng ai ngờ, vừa phân gia xong, hai vợ chồng già với nhà lão tam lại lòi ra chuyện chăn nuôi gì đó, mà những quý nhân trong thành đó cũng không biết ăn trúng cái gì, một đám ném bạc đòi đi nhà cũ ăn cơm.
Vương Xuân Hoa cẩn thận suy nghĩ, liền cảm thấy không thích hợp. Nhà cũ kia phân ra, cảm giác giống như là vì muốn đá văng nhị phòng của bọn họ ra, sau đó làm cho tam phòng phát tài.
Lúc này, nhìn lại những thứ mà nhị phòng bọn họ được chia, nhìn phu quân ngu ngốc của nàng còn đang vui vẻ, Vương Xuân Hoa cảm thấy thật hụt hẫng.
“Lữ Tú Cúc về đấy à? Em út cùng cha mẹ chồng ngươi phát tài rồi! Bây giờ, mỗi ngày đều có mấy quý nhân đến nhà, cũng không biết đến làm gì.”
Lữ Tú Cúc vừa về thôn, đã bị mấy người nhiều chuyện giữ lại. Trong mắt mấy bà tám kia hiện rõ sự tò mò, nhiều chuyện, hận không thể từ trên người Lữ Túc Cúc moi móc ít nhiều chuyện của Thiện gia.
Từ trước đến nay đều như vậy, trong 3 con dâu Thiện gia, Lữ Tú Cúc to mồm nhất, hai người còn lại, nương tử lão nhị thì luôn buồn bực, có cạy cũng không thốt được một chữ, còn nương tử lão tam thì tinh quái, hỏi nàng ta chuyện trong nhà, nàng ta đều trả lời rằng không biết, đây không phải chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo thôi à.
Bây giờ, Thiện gia lại phân gia, người thích cùng người khác nói chuyện từ đông sang tây như Lữ Tú Cúc lại đi huyện thành, làm cho mấy bà tám nhiều chuyện trong thôn chẳng nắm bắt được chút chuyện của Thiện gia, ăn cơm cũng không thấy ngon.
“Ta cũng chỉ mới từ huyện thành về, có thể biết được cái gì chứ.”
Lữ Tú Cúc vừa nghe mọi người nói, trong lòng liền hiểu rõ, Thiện gia đang được bàn tán ở huyện thành chính là nhà bọn họ.
“Ta về đây là vì có việc, đây là bánh trung thu mà ông chủ thưởng cho Tuấn Sơn nhà ta, ta để dành đem về hiếu kính cha mẹ. Đây là loại bánh thượng hạng, có tiền muốn mua cũng chưa chắc đã mua được.” Lữ Tú Cúc xách theo một hộp gỗ nhỏ trong tay, bên trong chính là bánh trung thu mà nàng nói.
Vừa nói, Lữ Tú Cúc còn không quên mở nắp ra để mọi người nhìn thứ bên trong.
Bánh trung thu trang trí tinh xảo, hoa văn trên mặt rõ ràng, cả chiếc bánh màu vàng óng, bóng bẩy, nhìn qua tốt hơn gấp mấy lần bánh mà người trong thôn tự tay làm.
“Tuấn Sơn đúng là hiếu thuận, lại có tiền đồ. Tú Cúc nha, gả cho người như thế, ngươi thiệt là có phúc đó.” Quả nhiên, chỉ vì dăm ba câu của Lữ Tú Cúc mà người trong thôn đã tạm thời quên đi đề tài đang bàn luận sôi nổi, thay phiên nhau khen Thiện Tuấn Sơn.
Đối với bọn họ mà nói, gia cảnh Thiện gia làm sao có thể giống những người nông thôn như bọn họ, mà nhà Thiện Tuấn Sơn lại càng khác, hắn có một cái nhà riêng ở huyện thành, Thiện Tuấn Sơn lại là chưởng quầy của tửu lâu lớn, dưới tay quản lý hơn 10 người, thỉnh thoảng những người trẻ tuổi trong thôn muốn đi huyện thành tìm việc, đều sẽ nhờ Thiện Tuấn Sơn giúp đỡ.
Bởi vậy, trong ý thức của bọn họ, những gì mà Thiện Tuấn Sơn đạt được, là thứ mà người khác tạm thời chưa thể với tới.
“Đâu có, đâu có.”
Lữ Tú Cúc khách khí cười. Thực ra, hộp bánh trung thu mà nàng đem ra, chỉ có 2 cái là mang về hiếu kính hai vợ chồng Thiện lão gia, còn dư lại 7 đến 8 cái, nàng định đem hết về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ nàng cách thôn Bình Liễu cũng không xa, đợi nàng tìm hiểu xong tin tức rồi qua đó cũng không muộn.
Chỉ là, nàng biết tầm quan trọng của thanh danh, nên ngay trước mặt người trong thôn, nàng nhất định phải cho họ thấy được điều cần thấy, đó chính là hai vợ chồng mình hiếu kính lão nhân như thế nào.
“Ta phải đi đây, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Lữ Tú Cúc còn đang nôn nóng tìm hiểu tình hình dưới quê, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với những kẻ không liên quan. Bởi vậy, hàn huyên được mấy câu, nàng liền vội vã đi vào thôn, đến chỗ ngã rẽ, nàng lại do dự, rồi đi về hướng khác, không phải vị trí nhà cũ Thiện gia.
“Đại tẩu, sao ngươi lại tới đây?”
Vương Xuân Hoa đang quét tước trong sân, thì thấy đại tẩu Lữ Tú Cúc đến.
Sau khi phân gia, nhị phòng liền mua một căn nhà ở trong thôn, sửa chữa lại. Bọn họ cũng không có nhiều tiền, nên phòng ốc cũng không xa hoa như nhà cũ Thiện gia. Đám gia súc được chia lúc phân gia, đều phải nuôi trong sân.
Có điều, đa số các nhà trong thôn đều như thế. Nhà bọn họ lại ít người, tính ra vẫn còn khá rộng rãi.
“Rốt cuộc nhà cũ đã xảy ra chuyện gì? Sao ta và đại ca ngươi trước giờ chưa từng nghe qua?”
Tuy rằng phân gia, nhưng thái độ của Lữ Tú Cúc đối với Vương Xuân Hoa vẫn không thay đổi. Đối với nàng, Vương Xuân Hoa nhát gan và yếu đuối, tự mình không đứng lên nổi, nên mới bị coi thường. Bởi vậy, ở trước mặt nàng ta, Lữ Tú Cúc không hề có ý che giấu tính tình kiêu ngạo, ngang ngược của mình, đi vào trong nhà nhị phòng, ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà lạnh, sau đó vênh mặt, hất hàm sai khiến.
“Đại tẩu muốn nói tới chuyện gì?”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa lóe lên, nàng đại khái đoán được ý đồ khi đến đây của nữ nhân này.
“Chính là việc người trong thôn nói, nhà lão tam làm ăn buôn bán với một đồ tể trấn trên nha. Trước giờ, cũng chưa từng nghe cha mẹ nói qua.” Lữ Tú Cúc tự động xem nhẹ việc trước khi phân gia, Thiện lão gia có nói ra chuyện làm ăn chăn nuôi với hai vợ chồng họ, nhưng bị hai phu thê họ cự tuyệt, giọng điệu lúc này giống như là hai vợ chồng già cố tình che mắt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận