Nông Gia Lạc

Chương 156: Tuyết Lớn

“Số lương thực đó cứ dự trữ đi, đừng bán.” Tưởng bà tử cảm thấy, giá lương thực ở huyện thành tăng lên có gì đó không đúng, vẫn là nên dự trữ lương thực, trong lòng mới có thể yên tâm.
“Bây giờ giá lương thực đang rất cao mà!” Vương Xuân Hoa cảm thấy con trai đã đến tuổi thành thân, trong nhà còn phải sửa chữa thêm chút nữa. Nàng không cần nhà mình phải chỉnh sửa khang trang như nhà lớn, nhưng ít nhất cũng phải bằng hoặc hơn một nửa những nhà trong thôn. Mà để được như vậy, thì phải chi ra không ít tiền. Nàng còn đang mong chờ vào số tiền bán lương thực mới năm nay đấy.
“Dạ, con nghe nương.” Phải nói, tính cách của Lan Nương có chút giống với cha mình, ngây ngô, vụng về, dễ mềm lòng. Nhưng tốt xấu gì thì cả hai đều là người thông minh, đã quyết định cái gì thì người khác khó lòng mà lay chuyển được. Lan Nương nghe lời phu quân, Thiện Tuấn Hà lựa chọn nghe lời mẹ mình, từ trước tới giờ đều như vậy, hai cha con cũng chưa từng chịu thiệt thòi gì.
Giống như hiện tại, Thiện Tuấn Hà nghe nói giá lương thực tốt, lương thực trong tay hắn có thể bán ra với giá cao, nhưng hắn lại kiên quyết nghe theo lời phân phó của mẹ mình, lưu trữ số lương thực đó trong kho.
Đối mặt với sự kiên định của phu quân, Vương Xuân Hoa bất lực lần nữa, bởi vì nàng hiểu rõ, mình có nói cũng chỉ tốn nước miếng. Trong lòng phu quân, nàng nói gì cũng không bằng một câu nói bâng quơ của mẹ chồng.
Đó đều là tiền nha!
Vương Xuân Hoa đau lòng tới mức không thở nổi, trên mặt biểu lộ nét chết lặng.
“Nương, người cảm thấy giá thức ăn vẫn còn có thể tăng sao?” Vốn dĩ Lữ Tú Cúc còn hạ quyết tâm, khi về huyện thành sẽ đem lương thực còn dư trong tay bán với giá cao. Nhưng bây giờ lại nghe mẹ chồng nói cần phải dự trữ lương thực, khiến nàng có chút hoang mang, rốt cuộc là nên hay không nên bán số lương thực đó đây?
“Chẳng lẽ, người cảm thấy chúng ta có thể gặp phải bão tuyết?” Lữ Tú Cúc lớn như vậy, trước giờ cũng chưa từng nghe người lớn nói qua nơi này của bọn họ có bão tuyết bao giờ. Nếu nói hạn hán thì nàng còn tin, nhưng nói bão tuyết thì dẫu là 800 năm trước cũng chưa từng xảy ra.
“Ta cũng không chắc chắn lắm, nhưng lo lắng cũng không thừa. Dù sao lương thực cũng nên dự trữ, nếu ta nghĩ sai, cùng lắm là không bán được giá cao, chứ trên thực tế cũng không tổn hại gì. Nhưng nếu ta đoán không sai, số lương thực này có thể dùng để cứu mạng.” Tưởng bà tử từ từ mở miệng nói. Không phải nhà nào cũng giống như Thiện gia, có nhiều đất đai. Đa số mọi người chỉ biết dự trữ đủ số lương thực để chờ đến mùa thu hoạch tiếp theo, bởi vì họ muốn bán đi số lương thực dư, để đổi lấy những vật tư khác.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, số lương thực đó sẽ đủ ăn. Nhưng nếu thật sự xảy ra bão tuyết, tuyết đọng đông lạnh trên đất đai, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đợt gieo giống tiếp theo. Đến lúc đó, cũng không biết còn có thể thu hoạch được lương thực hay không?
Còn những bá tánh không có đất đai ở trấn trên và huyện thành, phải mua lương thực từ các cửa hàng, khi con đường bị tuyết ngăn trở, lương thực bên ngoài chưa thể vận chuyển đến, giá lương thực lại tăng cao, những bá tánh ấy đói đến mức không còn đường sống thì sẽ làm ra chuyện gì chứ, đều là những việc có thể dự đoán được.
Hiện tại, Tưởng bà tử chỉ hy vọng là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
“Dù sao cũng không được phép bán lương thực trong nhà ra bên ngoài.” Tưởng bà tử nhìn chằm chằm con dâu trưởng, sợ nàng hồ đồ, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới món lợi nhỏ trước mắt mà quên mất tai họa lớn phía sau.
“Con biết rồi nương.” Lữ Tú Cúc mắt đen lúng liếng chuyển động, nàng tính toán một chút, dù sao cha mẹ cũng sẽ không thể đứng yên mà nhìn cả nhà họ chết đói được.
“Thật đáng tiếc, bây giờ tuyết lớn như vậy. Nghe nói nước sông nơi bến tàu đã bị đóng băng, mỗi ngày đều phải phái người đi dọn băng. Nếu cứ như vậy, vào thời điểm này, đa phần thuyền thương cũng sẽ không dám neo lại đây.” Đêm khuya, Tưởng bà tử cùng Thiện lão gia gọi con trai út vào để nói chuyện.
Nếu không phải con đường bị tắc, thì bà còn muốn con trai đến chỗ Vinh Tín để hỏi thăm. Dù sao đối phương cũng là quan phụ mẫu Thanh Châu, có một số việc, hắn sẽ biết rõ hơn bọn họ. Không giống bọn họ, chỉ có vài ba mẫu đất, những thứ biết được cũng chỉ là hữu hạn.
“Ngày mai, con dùng tuyết bản đưa đại tẩu con về huyện thành, thuận đường thì sang chỗ Khôn tử một chút. Cũng không biết chỗ hắn có còn đủ lương thực để ăn hay không. Nếu có thể, con hãy bảo hắn nhanh chóng trữ lương thực trong nhà đi. Nếu không mua được, thì tới nhà chúng ta lấy một ít.” Tuyết bản trong miệng Tưởng bà tử chính là ván trượt tuyết. Thời điểm tuyết rơi kín đường, bá tánh bình thường đều có thói quen dùng động vật kéo ván gỗ để di chuyển.
“Dạ, vâng.” Thiện Tuấn Hải gật đầu đồng ý. Giờ phút này, hắn hoàn toàn không để những lời mẹ mình nói vào trong lòng. Trước giờ chưa từng có ai nghe đến chuyện bão tuyết rơi trong huyện Bá Giang, bão tuyết quả thật là một chuyện quá xa xôi.
Có điều, Thiện Tuấn Hải cảm thấy nhà mình cũng không thiếu chút tiền bán lương thực này, nếu có thể khiến mẹ hắn yên tâm, thì cứ làm theo ý của bà là được.
Còn Phúc Bảo, nàng đang nằm 1 mình trên giường ấm áp, nhìn Thịt Ba Chỉ đang ngủ ngon bên cạnh, không khỏi có chút lo lắng cho bầy khỉ và bầy sóc còn ở trên núi. Nếu thật sự có bão tuyết, tuyết rơi lớn kéo dài, chúng nó sẽ càng khó khăn để sinh tồn hơn.
Nàng thầm nghĩ, chi bằng nhân lúc tuyết còn rơi nhỏ, tự mình phải lên núi một chuyến mới được.
Sáng hôm sau, Tưởng bà tử gói ghém cho nhà lão đại một số lương thực đủ để cho cả nhà họ ăn no cả mùa đông, còn thêm hai con gà mái vừa mới cắt tiết và một giỏ trứng gà. Những thứ này đều để Lữ Phù Dung dùng cho lợi sữa. đứa bé kia chính là đứa cháu gái cố đời thứ tư duy nhất của bà, nên Tưởng bà tử rất coi trọng, đặc biệt cho không ít đồ.
Lữ Tú Cúc về nông thôn 1 chuyến, bị đông lạnh, tuy không thể hoàn thành được mục tiêu ban đầu, nhưng có thể mang về nhiều chiến lợi phẩm như vậy, nàng vẫn cảm thấy chuyến đi này không hề uổng công.
Thiện Tuấn Hải ăn mặc kín đáo, nhất là nửa người dưới, không chỉ mặc một cái quần bông dày, còn mang thêm một đôi ủng da trâu không thấm nước, bên trong lót một lớp da sói, dù là ngày đông có giẫm lên tuyết, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Hôm nay, ban ngày tuyết rơi ít hơn một chút, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Để đề phòng rủi ro, Thiện Tuấn Hải còn rủ thêm nhị ca Thiện Tuấn Hà đi cùng, như vậy, lúc trở về cũng sẽ có bạn đồng hành. Sau khi thuận lợi đưa đại tẩu Lữ Tú Cúc trở về huyện thành, lúc về đến trấn trên thì đã là giờ cơm chiều, Thiện Tuấn Hải cùng nhị ca đến Nghiêm gia dùng cơm, nhân tiện hỏi thăm thử đối phương đã tích đủ lương thực trong nhà hay chưa.
“Hải Tử, Phúc Bảo năm nay đã 14 tuổi rồi à?” Nghiêm Khôn đang muốn tìm Thiện Tuấn Hải, chẳng qua vì hết nguyên nhân này đến nguyên nhân khác nên mới phải trì hoãn tới bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận