Nông Gia Lạc
Chương 218: Hạnh Phúc
Vinh Tín cười ha ha, đối với Phúc Bảo, hắn thích cô này nhưng không thể khiến nàng trở thành con dâu của hắn. Mặc dù hắn có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh phức tạp ở hầu phủ, hắn lại cảm thấy, gả cho một gia đình đơn giản, hiền lành như Nghiêm gia, có lẽ là điều tốt nhất cho Phúc Bảo.
Thấy ánh mắt mọi người đang tập trung trên người mình, Thiện Phúc Đức yên lặng gắp đồ ăn, tiếp tục dùng bữa.
Hắn chẳng qua chỉ là một con heo không chủ động gặm củ cải trắng thôi.
“Sau khi thành thân, cảm giác thế nào?”
Phù Tú Liên trang điểm theo kiểu phụ nhân, mang theo bánh nhân tể thái vừa làm xong đến nhà cũ Thiện gia, vừa mới bước vào cửa, đã bị Phúc Bảo quấn lấy.
- Giải thích, Tể thái là thực vật thuộc bộ cải, có hoa màu trắng. Khi còn non thì ăn được. Dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu. Hết giải thích.
“Còn có thể thế nào chứ.”
Vốn dĩ vì phải làm việc quanh năm suốt tháng, lại còn bị coi thường, nên da thịt Phù Tú Liên vàng như nến, gương mặt gầy guộc, dáng người khô quắt. Nhưng lúc này, có lẽ là vì cuộc sống sau tân hôn vô cùng hạnh phúc, dễ chịu, nên da dẻ của nàng cũng trắng sáng hẳn ra, dáng người đẫy đà, khóe mắt, đuôi lông mày đều lộ ra tư vị hạnh phúc.
Thấy bạn tốt trêu ghẹo, không biết Phù Tú Liên nghĩ tới điều gì mà lại thẹn thùng, né tránh ánh mắt hóng hớt của nàng.
Hiện tại, Phù Tú Liên thật sự vô cùng hạnh phúc. Vốn dĩ nàng còn cho rằng, sau khi gả tới Thiện gia, nàng còn phải tiếp nhận giáo huấn từ mẹ chồng, nhưng không ngờ, mẹ chồng ở nhà như chim không mỏ, căn bản là mổ không đau.
Con dâu lý tưởng của Vương Xuân Hoa bắt buộc phải là người có khả năng lao động, luôn coi chồng là trời, đây là bộ dạng nữ tử mà trong lòng bà cảm thấy tốt nhất.
Trùng hợp, là con gái Phù gia, từ nhỏ Phù Tú Liên đã bị bắt buộc phải lo liệu tất cả mọi việc từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, nên những việc đồng áng, chăm sóc nhà cửa như thế này, nàng đều làm rất thuận tay.
Mà chuyện đồng áng của nhị phòng Thiện gia chủ yếu do Thiện Tuấn Hà, cùng con trai Thiện Phúc Tài với người làm thuê lo liệu. Vương Xuân Hoa muốn sai bảo đứa con dâu này, cùng lắm chỉ có thể bảo nàng giặt quần áo, nấu cơm, nhân tiện quét tước trong nhà ngoài ngõ. So với những công việc trước đây từng làm, thì với cường độ làm việc hiện tại, Phù Tú Liên hoàn toàn có thể hoàn thành tốt, đồng thời cũng dư được chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Nhị phòng Thiện gia ít người, thêm Phù Tú Liên nữa thì tổng cộng cũng chỉ có bốn người, nên cả nhà luôn cùng nhau ăn cơm. Cũng bởi vì điều kiện trong nhà ngày càng khá giả, nên món ăn mỗi bữa cũng ngày càng phong phú, bữa nào cũng có thịt có rau, gạo với mỳ đầy đủ. Cho dù Vương Xuân Hoa muốn thể hiện uy phong mẹ chồng, thì cũng không thể làm trò trước mặt Thiện Tuấn Hà, trách móc nặng nề con dâu, không cho nàng ăn no.
Thỉnh thoảng Vương Xuân Hoa cũng thừa dịp bốn bề tĩnh lặng mà dạy bảo Phù Tú Liên, nàng cũng giả vờ ngoan ngoãn nghe theo, cho Vương Xuân Hoa chút ít mặt mũi. Dưới tình huống như vậy, sau khi xuất giá, cuộc sống tự nhiên viên mãn hơn nhiều so với lúc còn ở nhà mẹ đẻ.
“Tú Liên, con với Phúc Bảo cứ nói chuyện đi, trong nhà có canh gà, đợi chút nữa ta cho con một bát mang về.”
Tưởng bà tử cười tủm tỉm nhìn chị dâu em chồng hòa thuận, nói với Phù Tú Liên.
Hiện tại đang là lúc cày bừa vụ xuân, bởi vì đồng ruộng bị đóng băng suốt mùa đông, nên việc khai khẩn lại có chút khó khăn. Mấy ngày nay, nam nhân ra đồng làm việc đều phải chịu nhiều mệt mỏi, Tưởng bà tử nghĩ Vương Xuân Hoa là người keo kiệt, ngày thường, có lẽ trong nhà cũng chỉ làm những món ăn mặn từ heo gà chết trong chuồng, bèn quyết định múc cho con trai một bát canh hầm bổ dưỡng mà mình tự làm, cũng là để cho hai cha con bọn hắn bồi bổ thật tốt.
“Dạ, con biết rồi nãi.”
Trước giờ, Phù Tú Liên luôn ngưỡng một Phúc Bảo luôn có người nhà yêu thương vô điều kiện, lúc này, khi nàng gọi gia nãi, thúc bá, lại vô cùng trôi chảy, không có chút ngượng miệng nào.
Vừa lúc nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Phúc Bảo. Hơn nữa, nãi nãi là người mở lời trước, cho nên, dù mẹ chồng có tức giận nàng vì sao lại mang bánh đi lâu như vậy, thì cũng không có lý do để trút giận lên người nàng.
Chờ tới khi canh gà được hầm xong xuôi, Phù Tú Liên cũng đã hàn huyên tâm sự với Phúc Bảo không ít. Biết cuộc sống sau hôn nhân của nàng ấy rất tốt, hòn đá đang đè nặng trong lòng Phúc Bảo cũng coi như buông xuống được một nửa.
“Nha đầu chết tiệt kia. Ngươi thấy lão nương mà lại chạy nhanh như vậy, ta thấy, rõ ràng là ngươi thiếu đòn rồi.”
Phù Tú Liên bưng chén canh đi về nhà, lại trùng hợp gặp phải Phù nương tử. Sau một thời gian ngủ đông, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bà ta đang chuẩn bị đến Thiện gia tìm đứa con gái này. Chỉ là nàng chưa kịp tránh đi thì Phù nương tử đã nhìn thấy nàng, hơn nữa, còn một tay chống nạnh, vừa la mắng vừa đi tới chỗ nàng, bày ra tư thế muốn túm lỗ tai nàng.
“Là thứ tốt gì đây? Đúng lúc nương ngươi còn chưa có ăn cơm, mau đưa cái đùi gà kia cho ta, để cho ta tẩm bổ.”
Canh mà Thiện gia nấu, bên trong lúc nào cũng là những nguyên liệu tốt nhất. Nồi canh gà này, bên trong cho rất nhiều nấm hái trên núi sau cơn mưa, hơn nữa, còn cho thêm nhiều hương liệu khác vào, canh gà thơm nồng nóng hổi, tỏa ra cả bốn phía.
Phù nương tử ngửi thấy mùi thơm, nước miếng đã bắt đầu chảy ra, nghĩ tới nồi canh gà tươi ngon mà mình được ăn trong bữa tiệc cưới ở Thiện gia vào ngày con gái xuất giá, cái tay vốn dĩ đang hướng tới lỗ tai của Phù Tú Liên lại đột ngột thay đổi phương hướng, trực tiếp hướng tới cái đùi gà to mọng kia.
Chén canh này vốn chỉ có một phần tư con gà, nếu Phù tú nương cầm cái đùi gà kia đi, thì chén canh này chẳng còn lại bao nhiêu thịt.
Phù Tú Liên đau lòng phu quân của mình mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sớm về trễ, dốc sức làm việc, lập tức không chút nghĩ ngợi, chuyển bát canh sang hướng khác, làm Phù nương tử chụp hụt phải khoảng không.
“Được lắm, con nhỏ ti tiện kia. Cho dù có gả chồng rồi đi chăng nữa, thì dù thế nào, ta cũng là nương của ngươi. Nếu ngươi không đưa cái đùi gà này cho ta, ta liền đi tố cáo ngươi ngỗ nghịch, bất hiếu.”
Phù nương tử tức giận muốn đánh đứa con gái này, nhưng lại lo lắng sẽ làm đổ chén canh gà thơm ngon kia, chỉ có thể hất hàm sai khiến, uy hiếp, giáo huấn nàng.
“Chuyện gì mà ngược đời thế này? Thiện gia chúng ta đây gặp phải thứ chó chuột gì thế này? Các hương thân mau ra đây mà phân xử! Đều nói, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, nào có chuyện nhà mẹ đẻ lại tới tống tiền con gái đã xuất giá của mình như thế cơ chứ?”
Vương Xuân Hoa thấy con dâu đi ra ngoài đưa bánh đã lâu mà chưa trở về, liền lo lắng nàng ấy cũng như những người khác, lười biếng không muốn làm việc, lén lút nương nhờ nhà cũ, cho nên mới đi ra ngoài tìm người, không nghĩ tới, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Lúc nàng thấy Phù nương tử hống hách yêu cầu con dâu đưa đùi gà của nhà mình cho nàng ta, Vương Xuân Hoa lập tức nổi giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận