Nông Gia Lạc

Chương 47: Lư An Nương

Tưởng bà tử tức giận đứa con ngu xuẩn của mình, giận hắn không có đầu óc. Hơn nữa trong lòng bà cũng hiểu rõ, có một số việc, nếu như không phải nam nhân muốn, thì cho dù nữ nhân có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không thể quyến rũ hắn, cũng như việc ruồi bọ chỉ bu vào trứng nứt. Nhưng ai bảo Thiện Tuấn Sơn là con trai bà, đều là tức giận nhưng không thể tránh khỏi việc bà giận nữ nhân kia hơn.
Thiện Tuấn Hà lần này chỉ đóng vai trò là người đánh xe, tâm tư của hắn đều dồn lên đệ đệ Thiện Tuấn Hải.
Vừa rồi thấy đệ đệ cùng hán tử nhìn có chút hung tàn kia xưng huynh gọi đệ làm cho Thiện Tuấn Hà có chút bất an mơ hồ.
Có điều trong lòng hắn biết rõ, đệ đệ này luôn linh hoạt cơ trí hơn hắn, cũng có tầm nhìn xa hơn hắn, vấn đề hắn hiểu rõ, chắc chắn đối phương cũng có thể hiểu. Có lẽ người kia cũng không giống vẻ bề ngoài chỉ là một tên hỗn đản.
Giữ lo lắng trong lòng, Thiện Tuấn Hà nhanh chóng đuổi kịp bước chân nặng nề của cha mẹ, đi đến căn nhà có treo chữ phúc màu đỏ kia.
“Người vừa rồi là Thành tử, là bằng hữu của ta. Nàng yên tâm, nhìn hắn có vẻ hung ác nhưng thực sự thì tính tình hắn lại thật thà chất phác không ai bằng.”
Thiện Tuấn Hải đến bên cạnh nàng dâu nhỏ của mình, thì thầm bên tai giải thích. Có lẽ hắn đã quen với việc người khác xa lánh Trang Thành chỉ vì diện mạo của hắn ta, vì thế sau khi Tô Tương gặp vị bằng hữu này, hắn lại giải thích riêng với nàng lần nữa, sợ nàng cho rằng hắn suốt ngày chạy lên trấn trên ở huyện thành, chỉ vì chơi chung với một đám người không ra gì.
“Chàng yên tâm, ta cũng không phải không biết chàng. Chỉ cần bạn của chàng không phải ca nữ, ta sẽ không có khúc mắc gì.”
Từ sau khi xảy ra chuyện của Thiện tuấn Sơn, lâu lâu Tô Tương lại nhắc nhở Thiện Tuấn Hải một câu. Thiện Tuấn Hải cũng không tức giận gì, lại còn cảm thấy vợ để ý tới mình như vậy, tình cảm vợ chồng càng sâu đậm thêm một chút.
Nghe vợ mình nói, Thiện Tuấn Hải sờ mũi. Vợ hắn vẫn là người đơn thuần, cũng không biết ở tiểu quan quán, toàn là nam nhân ở cùng nam nhân.
- Giải thích, Tiểu quan quán là nơi tập hợp trai bao, chữ tiểu quan nghĩa là trai bao thời xưa, thường là thụ. Hết giải thích.
Có điều lời này không thể nói với vợ, nếu không, nàng hỏi lại sao hắn biết những thứ đó thì hắn biết phải làm thế nào. Trước đây nàng đề phòng nữ nhân, giờ còn phòng cả nam nhân nữa, người xui xẻo cũng chỉ có hắn.
“A a !”, bị hai người kẹp ở giữa, Thiện Phúc Bảo không chịu nổi nữa mà kháng nghị, quơ quơ tay, ý bảo mẫu thân đi nhanh lên.
Hôm nay nàng được lên huyện thành, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc trước việc đại bá nương với đại bá làm ầm ĩ trong sân cuối cùng cũng bị truyền ra ngoài, người trong thôn đồn đại đủ mọi chuyện. Nếu hôm nay lại thấy cả nhà kéo nhau lên huyện thành, chỉ sợ lời đồn càng thêm quá đáng.
Cũng may sắp tới lễ thôi nôi quan trọng của nàng, lấy đây làm cớ để cả nhà cùng lên huyện thành, tuy rằng có chút kì lạ, nhưng cũng không tới mức làm mọi người nghi ngờ. Dù sao mọi người đều biết Thiện gia vô cùng yêu thương cháu gái nhỏ này, cái này có thể thấy rõ từ lúc làm tiệc tẩy tam đến lúc đầy tháng.
Trong thôn không có gia đình nào đối tốt với con gái như vậy. Có thể đoán được sau này lúc xuất giá, Thiện gia sẽ cho nàng ít nhiều của hồi môn, nên dù nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa tròn một tuổi, thì cũng đã không ít nhà chấm nàng làm con dâu.
“Phúc Bảo của chúng ta chẳng biết giống ai, cứ nơi nào có náo nhiệt là lại tập trung hóng, giống như là nghe hiểu được mọi chuyện.” Nhìn con gái sốt ruột, Tô Tương vô ý nói thầm một câu.
Vốn dĩ Thiện Phúc Bảo đang lo lắng cho đại bá nương, nghe được những lời này của mẫu thân thì hết hồn, nghĩ lại càng bực mình, mấy ngày nay nàng đúng là lộ ra quá nhiều dấu vết.
“A a !”
Nàng giả vờ nghe không hiểu những gì mẫu thân nói, cơ thể vẫn chồm về phía trước, tay tiếp tục vẫy vẫy theo hướng gia nãi rời đi, chân tự dưng có thêm sức lực, khiến Tô Tương khó khăn lắm mới bế được nàng.
Thiện Tuấn Hải bế con gái từ tay vợ mình, sau đó yêu thương hôn trên mặt con gái mũm mĩm vài cái.
“Trẻ con đều như thế, thích những chỗ ồn ào. Hơn nữa, Phúc Bảo là con gái của ta và nàng, đương nhiên là thông minh, có thể mơ hồ lý giải những gì người lớn nói, cái này cũng không có gì kì quái.”
Thiện Tuấn Hải không quan trọng vấn đề nói, đưa tay chọc cái mũi nhỏ của con gái, thấy mắt nàng tập trung vào ngón tay của mình, trông như mắt gà chọi, cười vui vẻ.
“Chàng đừng chọc con bé, nếu làm hư mắt của Phúc Bảo, ta xem chàng bồi thường kiểu gì.”
Tô Tương cũng chỉ thuận miệng nói ra, lúc này nhìn phu quân đùa giỡn với con gái, đánh thật mạnh vào tay hắn, để hắn đừng có làm hư con gái.
Thấy cha mẹ nói chuyện với nhau chỉ cho rằng nàng quá thông minh, trong lòng Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, cũng ý thức được sau này phải chú ý không được lộ ra những hành vi quá mức khác biệt.
“Ai vậy, là Sơn ca à?”
Tưởng bà tử gõ “cốc cốc” vào cửa viện kia, sau đó không lâu, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhanh nhẹn. Rồi một nữ nhân, đứng phía sau cửa nén giọng, nhõng nhẽo hỏi.
“Ta là lão nương của Thiện Tuấn Sơn.”
Tưởng bà tử vừa nghe giọng điệu kệch cỡm liền cảm thấy ghê tởm, âm thanh gõ cửa càng mạnh hơn.
Vừa nghe người tới nhận là nương của Thiện Tuấn Sơn, bên trong cánh cửa, Lư An Nương không nén được sự vui vẻ trong lòng.
Nàng vẫn luôn muốn gặp gỡ người nhà Thiện gia, chỉ tiếc Thiện Tuấn Sơn vẫn luôn kiêng dè chuyện này. Thời gian hai người ở bên nhau lâu như vậy, người nhà Thiện Tuấn Sơn mà nàng gặp qua cũng chỉ có đệ đệ không có ý tốt gì của hắn.
Có điều kinh hỉ qua đi, nàng có chút băn khoăn, bởi vì nghe tiếng đập cửa này, hình như đối phương không có ý tốt.
Lư An Nương cắn môi, cúi đầu sờ cái thai trong bụng hơi nhô cao, trong lòng liền chắc chắn hơn một chút.
Dù sao cũng là cô nương con nhà nông, hơn ai hết nàng hiểu rất rõ tính tình của những bà tử sống ở nông thôn.
Từ xưa tới nay, mẹ chồng nàng dâu là kẻ địch trời sinh, không có một bà tử nào lại yêu thương nữ nhân cùng mình tranh đoạt con trai. Nhất là có nhiều nữ nhân đều phải trải qua cuộc sống làm dâu, hết sức vất vả, khổ sở, có thể thể hiện uy phong của mẹ chồng, làm sao có thể để con dâu của mình sống quá tốt, ít nhất cũng phải để đối phương trải qua những đau khổ mà mình từng nếm trải vài năm.
Hơn nữa, người đời đều coi trọng việc nhiều con trai là có nhiều phúc, bà tử sống nơi nông thôn, vùng núi đa số là ngu muội, thô kệch. Cái thôn trang nơi lúc nhỏ Lư An Nương sống, có nam nhân chỉ vì nương tử của hắn sinh một đứa con trai ốm yếu, liền lén lút nuôi dưỡng hai nha hoàn sinh con cho hắn. Nam nhân kia sở dĩ có thể như vậy cũng chỉ bởi vì trong nhà hắn có hơn ba mươi mẫu ruộng đất, cũng coi như là người giàu có trong vùng.
Bởi vì không có giấy tờ nạp thiếp, nên cũng không tính là phạm luật. Hơn nữa, núi cao hoàng đế ở xa, ai rảnh mà quan tâm đến một tiểu địa chủ.
Lư An Nương không nhớ rõ lắm, chỉ biết hai nha hoàn trên danh nghĩa ở nhà tiểu địa chủ kia cuộc sống không tồi. Khi nàng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thì các nàng ấy có thể ăn tới mức mặt đầy đặn. Đặc biệt, trong đó có một nữ nhân sinh được hai con trai cho nhà địa chủ, trong nhà lại càng có địa vị hơn cả vợ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận