Nông Gia Lạc
Chương 219: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn
Đối với Vương Xuân Hoa, lúc nhà nàng cưới con dâu, đã bỏ ra không ít tiền lễ hỏi, nếu Phù gia đã lấy tiền lễ hỏi, cũng có nghĩa là bọn họ đã thanh toán đầy đủ chi phí dưỡng dục con gái cho Phù gia, từ nay về sau, Phù Tú Liên chính là người Thiện gia.
Nếu con bé dám lấy đồ của Thiện gia chu cấp cho Phù gia, thì chính là ‘ăn cây táo rào cây sung’, là một nữ nhân không biết tốt xấu.
“Ta nhổ vào!”
Lúc vừa mới nhìn thấy Vương Xuân Hoa, Phù nương tử có luống cuống một chút, nhưng ngay sau đó, nàng lại nghĩ đến, nàng hoảng hốt cái gì? Lúc trước, Vương Xuân Hoa còn không phải bởi vì lén lấy tiền mà lão nhị tích góp được, để phụ giúp cho nhà mẹ đẻ, cho nên mới bị người Thiện gia đuổi về Vương gia sao? Tuy rằng sau này Vương Xuân Hoa cũng được quay về Thiện gia, nhưng dù Thiện gia có đón nhận nàng, thì cũng không đồng nghĩa với việc mọi chuyện cứ thế qua đi.
Bản thân Vương Xuân Hoa còn có thể làm ra cái việc xấu hổ như thế, dựa vào đâu mà xem thường Phù nương tử nàng.
Nghĩ như vậy, Phù nương tử không còn chột dạ nữa, vô cùng tự tin quay lại, cùng lôi kéo với Vương Xuân Hoa.
“Con mẹ ngươi, tự mình lau sạch mông của mình trước đi! Con gái ta hiếu thuận với mẹ ruột là ta đây thì có làm sao? Ta nói cho ngươi biết, con gái ta đã gả tới Thiện gia các ngươi, gạo đã nấu chín thành cơm rồi, các ngươi muốn từ hôn, ta lập tức lên nha môn tố cáo các ngươi lừa gạt gả cưới.”
Thái độ Phù nương tử vô cùng hống hách, đối với nàng ta, con gái đã là người Thiện gia, nếu Thiện gia dám hưu thê, nàng sẽ cho con gái một sợi dây thừng để treo cổ tự vẫn ở Thiện gia, để xem sau này nhà bọn họ còn có thể cưới dâu nữa hay không.
“Con chó này, ngươi sủa nữa đi !”
Vừa nghe Phù nương tử xả ra một tràng những việc mình từng làm, Vương Xuân Hoa cảm thấy hốt hoảng.
Cho tới giờ, nàng vẫn không cảm thấy những việc làm của mình có chút quá phận nào, thậm chí đến tận hiện tại, nàng cũng không cảm thấy, là con gái xuất giá, khi nhà mẹ đẻ gặp khó khăn, nàng phụ giúp một ít thì có chỗ nào không đúng.
Sở dĩ mấy năm này, nàng càng lúc càng xa cách với Vương gia, chẳng qua là bởi vì, khi nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ, thì người nhà mẹ đẻ đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt, còn trách móc nặng nề. Nếu lúc đó Vương gia tốt với nàng một chút, thì không chừng, hiện tại nàng vẫn siêng năng, hết mình cống hiến cho nhà mẹ đẻ.
Mấy năm nay, tuy rằng nàng đã về Thiện gia, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới, nếu lúc trước Thiện gia có thể bao dung với nàng, bao dung với nhà mẹ đẻ nàng, thì chưa biết chừng, chuyện người nhà mẹ đẻ sẽ yêu thương coi trọng nàng sẽ không chỉ là chuyện xảy ra trong giấc mộng nữa, cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại. Thậm chí, bởi vì cái suy nghĩ này, mà nàng còn oán hận phu quân của mình, oán hận nhà cũ của cha mẹ chồng.
Nhưng hiện tại, nàng đã là mẹ chồng, cưới về một đứa con dâu có hoàn cảnh giống nàng, nàng mới nhận ra, lúc trước mẹ chồng có thể chịu đựng được nàng lâu như vậy, đã là giỏi lắm rồi.
Ngay cả cái đùi gà này, nếu nàng chia cho Phù gia, nàng cũng cảm thấy tiếc như thế. Nhớ lại lúc ấy khi chưa có phân gia, nàng còn cầm hơn phân nửa số tiền mà nhị phòng của nàng tích góp được, đi giúp đỡ những kẻ lười biếng, gian xảo nhà mẹ đẻ, thậm chí còn vì chuyện này mà giữa nàng với nhà chồng có ngăn cách, quả thật là ngàn sai, vạn sai rồi.
Nhìn Phù nương tử hống hách, Vương Xuân Hoa phảng phất nghĩ tới những người bên nhà mẹ đẻ, lúc trước lợi dụng nàng xong lại vứt đi như giẻ rách, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, lúc này cùng với Phù nương tử vật lộn lẫn nhau.
Hai nữ nhân, ngươi túm tóc ta, ta xé áo ngươi, Phù Tú Liên đã sớm nghĩ tới khả năng nhà mẹ đẻ sẽ tới cửa gây phiền toái, hơn nữa, cũng đã nghĩ ra vô số biện pháp để ứng phó, nhưng lúc này, nhìn hai người như vậy, Phù Tú Liên chỉ biết im lặng đứng ngây người một chỗ.
Cái cảnh tượng này, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Cũng may, lúc này vẫn có người qua kẻ lại, Phù nương tử với Vương Xuân Hoa đánh nhau không bao lâu, thì bị người trong thôn đi ngang qua ngăn lại.
“Đều là thân thích, hà cớ gì mà gây loạn đến khó coi như thế?”
Mọi người thấy hai nữ nhân mặc dù đã bị thôn dân ngăn lại, nhưng vẫn muốn lao vào cấu xé lẫn nhau, nhịn không được mới mở miệng khuyên giải.
“Phi, ai là thân thích với nàng ta.”
Phù nương tử bị cào đau hết cả mặt, lúc này nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là dắt con gái về nhà, chặt đứt việc hôn nhân với Thiện gia, sau đó lại kiếm cho con gái một nhà khác để bàn hôn sự, không quan tâm nhà trai là người góa vợ hay là tàn tật, dù là hai phần lễ hỏi, nàng cũng phải kiếm cho bằng được.
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đây là những gì mà nương dạy con từ lúc nhỏ.”
Phù Tú Liên cụp mi mắt, bày ra bộ dạng nàng dâu nhỏ bé, đứng sau lưng Vương Xuân Hoa, thể hiện lập trường hiện tại của nàng.
Vương Xuân Hoa vô cùng vui vẻ, cảm thấy đứa con dâu này quả là một lòng một dạ với mình. Còn Phù nương tử thì tức đến lộn ruột, cảm thấy mình đã nuôi phải một kẻ ăn cháo đá bát.
Người trong thôn vây xem trận này cảm thấy Phù nương tử làm quá rồi, dù có như thế nào, thì cũng không thể chia rẽ đôi vợ chồng trẻ đang êm ấm của nhà người ta như thế. Với lại, cô nương này giờ cũng đã là người của nhà chồng, nếu ai cũng học theo Phù nương tử, tùy ý xuất hiện mang con gái đã gả mang về nhà, thì cõi đời này không phải sẽ loạn lên sao?
Bị nhiều người chỉ trích như vậy, Phù nương tử cảm thấy vô cùng mông lung, nàng chỉ muốn một cái đùi gà thôi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
“Đều tại ngươi, không biết lúc trước nghe lời xúi bậy ở đâu, lần gả này của nhà chúng ta xem như lỗ vốn rồi.”
Phù nương tử mang theo bản mặt bị thương quay về nhà, đạp cái sọt tre ngay cửa ra vào một trận, cứ như đang xả hết những oan ức mà nàng phải chịu khi ở ngoài.
“Cái gì mà gả lỗ vốn?”
Vì cưới được một nương tử hiền lành, ngoan ngoãn, Phù Xuân Sinh khó lắm mới có được một khoảng thời gian tu tâm dưỡng tính. Lúc này, hắn vừa ăn cơm xong, thuận tay dùng cọng rơm bẻ gập lại để xỉa răng, nghe được lời quở trách không rõ đầu đuôi của mẫu thân, vẻ mặt đầy vô tội.
“Còn không phải là lúc gả muội muội, chính ngươi đã nói, đòi tiền lễ hỏi ít một chút, để sau khi gả vào, nàng có thể từ từ bòn rút từng chút của cải bên nhà chồng để đem về nhà mẹ đẻ sao? Bây giờ thì hay rồi, muội muội kia của ngươi tạo phản rồi, không thèm nhận người nhà mẹ đẻ nữa rồi. Lúc nãy ta chỉ mới muốn một cái đùi gà từ tay nàng, mà ngươi xem này, cái bà già điêu ngoa nhà nàng đã cào ta thành cái dạng gì!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận