Nông Gia Lạc
Chương 28: Muội Muội Rất Ngọt
Phải biết rằng, lúc trước trong thôn truyền đi rất nhiều lời đồn đại, phần lớn đều là từ miệng của những bà tử này. Nghiêm gia bởi vì xa cách mọi người, ở đất Tam Thạch hầu như không có bạn bè thân thích, nên khi những lời đồn đại vừa mới lan truyền, hầu như người trong thôn đều nghe qua, thậm chí còn lan thêm tin đồn, thêm mắm dặm muối. Không một ai nghĩ xem lời đồn đó có phải sự thật hay không. Cũng không ai nghĩ tới việc, đem cái danh sát tinh gán lên người một đứa nhỏ một tuổi vừa mất mẫu thân có phải là việc nên làm hay không.
Mọi người chỉ xem việc đồn đãi đó là thú tiêu khiển mỗi khi nhàn rỗi. Bởi vì Nghiêm gia ở xa, mà Nghiêm Khôn cũng không phải loại người sẽ so đo, côn đồ, vô lại với nữ nhân, nên càng không nể nang gì mà lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình.
Nhưng dù nói thế nào, nói sau lưng và nói trước mặt vẫn là khác nhau.
Giống như hiện tại, mấy người kia lúc trước nói rất hung hăng, giống như chỉ cần Nghiêm Sơn Sinh ở gần là cũng có thể khắc chết người, bây giờ lại không tiện nói không cho hắn lên xe trâu.
Một phần là vì chột dạ, một phần cũng là do kiêng kị. Sau khi Nghiêm Sơn Sinh lên xe trâu, một đám đàn bà lặng lẽ ngồi xê dịch ra, cách xa hắn một chút, vẫn còn cho rằng thà tin mấy lời đồn kia là có thật, còn hơn không.
Không biết là do đã quá quen với sự lãnh đạm của người khác, hay là vì nguyên nhân khác, Nghiêm Sơn Sinh liền ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ trên xe, trên mặt cũng không biểu hiện nét khổ sở nào.
Lần nữa kết bạn thất bại, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh ngây thơ suy nghĩ, lần sau, có nên bảo cha ở nhà vừa mổ heo, lại vừa mổ thêm gà vịt nữa hay không?
“Ngươi tên gì?”
Ngoài dự đoán của Nghiêm Sơn Sinh, Thiện Phúc Đức nhích cái mông múp của mình lại, ngồi bên cạnh hắn.
Phúc Đức không nghĩ nhiều như thế, chỉ đơn giản cảm thấy trên đường đi rất nhàm chán, muốn tìm một người cùng tuổi với mình để nói chuyện.
“Ta tên Sơn Sinh, bởi vì cha ta nói, ta là đứa nhỏ được sinh ra trong núi.” Kìm chế vui sướng, Nghiêm Sơn Sinh hiền lành, từ từ mở miệng nói chuyện.
“Oa !”
Tuy không biết vì sao người bạn này lại sinh ra ở trong núi, nhưng Thiện Phúc Đức nghe xong liền cảm thấy thú vị, không giống như hắn và muội muội, đều là sinh ra ở nhà.
“Ta là Phúc Đức, ta còn có một muội muội, tên là Phúc Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo, cái tên này có phải rất dễ nghe hay không?”
Thiện Phúc Đức cười hì hì, hắn cảm thấy kết giao được với một người bạn mới thật là tốt. Mấy người bạn trong thôn của hắn đều đã phát ngán với việc hắn khoe muội muội trắng trẻo, thơm thơm, ngọt ngào. Nhưng người trước mặt thì không giống thế, đây là ngày đầu tiên mà họ gặp nhau.
“Ngươi có muội muội à, thật thích!”
Nghiêm Sơn Sinh đếm đếm đầu ngón tay, nhà hắn ngoài hắn ra thì cũng chỉ có cha hắn.
Thiết Đản nhà hàng xóm cũng có một muội muội, chỉ là muội muội của Thiết Đản lớn lên ốm yếu, luôn bị Thiết Đản bắt nạt. Có một lần, hắn thấy Thiết Đản bắt nạt muội muội Thiết Nha, nên có lòng tốt mang một miếng heo quay sở trường của cha cho nàng ăn, kết quả, hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã cướp món đồ trong tay hắn, lại còn đẩy ngã hắn.
Nghiêm Sơn Sinh cũng không nhớ rõ còn có xảy ra những chuyện gì. Chỉ biết sau đó Thiết Đản lại chạy tới chỗ hắn muốn ăn thịt heo, hắn không cho, hắn ta muốn đánh hắn, cuối cùng bị hắn phản đòn, đánh cho một trận.
Cha nói, nếu ai bắt nạt hắn, thì hắn cứ việc đánh lại, nếu cha đối phương tức giận thì cứ để cha hắn chống đỡ.
Sau đó giống như cha hắn nói, cha Thiết Đản bị cha hắn đánh cho một trận.
Từ đó về sau, hai nhà không qua lại nữa. Hai anh em Thiết Đản và Thiết Nha thấy hắn thì trừng mắt, còn lôi kéo những đứa trẻ khác không chơi chung với hắn nữa.
Mà thực ra, những đứa trẻ đó vốn cũng không muốn chơi cùng hắn.
Cho nên trong lòng Nghiêm Sơn Sinh, muội muội là một thứ xấu xa. Có điều, Thiện Phúc Đức bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn ta chính là người tốt, muội muội hắn nhất định cũng là một muội muội tốt.
Nghiêm Sơn Sinh thay đổi suy nghĩ, cân nhắc về một chuỗi dài quan hệ nhân quả, chắc chắn muội muội Thiện Phúc Đức là một muội muội tốt, tất nhiên không tiếc lời khen.
“Bảo Bảo nhất định rất xinh đẹp!” Vừa nói vừa gật đầu cứ như tận mắt nhìn thấy.
“Ừ, ừ.”
Thiện Phúc Đức gật đầu như giã gạo, ánh mắt nhìn Nghiêm Sơn Sinh càng thêm chân thành, tha thiết. Tất cả những người thích muội muội hắn đều là người tốt.
Đứa nhỏ nào cũng như trang giấy trắng, nên với Thiện Phúc Đức lúc này, hắn đã xem Nghiêm Sơn Sinh là người nhà.
“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, muội muội ta không chỉ có xinh đẹp, mà nàng còn rất ngọt nữa.”
Thiện Phúc Đức lại gần, ghé sát vào tai Nghiêm Sơn Sinh, thì thầm nói. Hắn đều đã nếm qua, khuôn mặt bầu bĩnh ngọt, cánh tay củ sen ngọt, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ cũng ngọt.
“Woa.”
Nghiêm Sơn Sinh kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kì ngưỡng mộ.
Phúc Bảo muội muội chắc là được làm từ đường. Hắn cũng muốn có một muội muội làm bằng đường.
Trong đầu Nghiêm Sơn Sinh tự động hiện ra một muội muội xinh đẹp được biến ra từ kẹo đường thơm ngọt. Mặt nàng làm từ đường trắng, miệng nàng chắc là làm bằng đường đỏ, tóc nàng là kẹo râu rồng, mắt nàng là kẹo mè đen,…
Chỉ mới nghĩ thôi, Nghiêm Sơn Sinh không thể chịu được mà nuốt nước miếng, hắn rất muốn có một muội muội như vậy.
Hắn sẽ cố gắng nhịn, mỗi ngày chỉ liếm muội muội mấy miếng, sau đó sẽ nuôi muội muội giống như là nuôi heo con, để muội muội cùng hắn lớn lên, như vậy cả đời hắn cũng không thiếu kẹo để ăn.
“Thật tuyệt.”
Nghiêm Sơn Sinh kéo dài âm giọng, chỉ tiếc hắn không có muội muội như thế, mắt nhỏ u oán liếc nhìn cha đang đi theo sau xe trâu.
Sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc cũng tới bên ngoài huyện thành huyện Bá Giang Sau khi thống nhất thời gian quay về, mọi người liền chia tốp ba tốp năm đi vào thành.
“Sau này, ngươi có thể tới nhà ta tìm ta, ta mời ngươi ăn món heo quay sở trường của cha ta.”
Nghiêm Sơn Sinh có chút luyến tiếc nhìn người bạn duy nhất này.
“Ừ, ừ, ngươi cũng có thể tới nhà ta tìm ta, ta cho ngươi xem muội muội ta.” Thiện Phúc Đức gật đầu, nhân tiện bổ sung thêm một câu: “Ta còn dẫn ngươi đi xe gà vịt nhà ta nữa.”
“Cảm ơn.”
Lúc bọn nhỏ đang lưu luyến không rời, Thiện Tuấn Hải nhận lại giỏ trứng gà mà Nghiêm Khôn xách giúp hắn trên đường đi.
“Không cần khách khí, đã lâu rồi Sơn Sinh không được vui vẻ như thế.”
Nghiêm Khôn nhìn khuôn mặt hồng hồng vì kích động của con trai, tâm tư phức tạp nói.
Đứa con trai này từ nhỏ đã trầm mặc, phản ứng cũng chậm chạp, bởi vậy nhiều người đều cho rằng con của hắn đầu óc có vấn đề. Chỉ có hắn mơ hồ suy đoán trong lòng, có thể là do lúc một tuổi nhìn thấy mẫu thân bị sói cắn chết, nên thằng bé kinh sợ quá độ, mới bị biến thành như vậy, dù sao cũng là đứa nhỏ một tuổi, không phải cái gì cũng không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận