Nông Gia Lạc
Chương 187: Thù Càng Thêm Thù
Người Thiện gia đều đang tập trung ở nhà chính để sưởi ấm. Vỉ sắt trên bếp lò có đặt bánh nước áp chảo và bánh dày, mùi thơm tràn ngập gian phòng. Trên bàn còn có một bình trà sữa, đây là do Phúc Bảo suy tính làm ra, thời tiết lạnh giá như thế này, không có gì sung sướng bằng việc uống 1 ly trà sữa mượt mà, ngọt thơm.
Bởi vì lúc trước, Thiện gia là người thông báo việc dự trữ lương thực và bày ra các biện pháp để ngăn chặn kẻ địch, nên địa vị của Thiện gia ở trong thôn rất cao. Loại tôn kính này khác hẳn với việc Thiện gia giúp người trong thôn phát tài lúc trước, dù sao thì tính mạng vẫn luôn quan trọng hơn tiền bạc.
Thiện lão gia nghe được rất nhiều lời cảm kích và khen tặng, tâm tình mấy ngày nay rất tốt, ông cũng không cảm thấy thèm đống thuốc lá kia nữa, chỉ cần như lúc này, một ngụm trà sữa, một miếng bánh ngô nướng xốp giòn, đủ để cả người lâng lâng vui sướng rồi.
Nhưng hiển nhiên, tâm tình đang tốt đẹp của ông nhanh chóng bị lời nói của con trai làm cho biến mất, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tám chín phần mười là không sai.”
Thiện Tuấn Hải gật đầu, nhìn về phía hai vợ chồng cháu gái thứ hai đang ngồi bên cạnh cúi đầu, không nói chuyện.
Lúc trước, khi bắt được đám người Thuận Tam, Thuận Tam vì muốn bảo toàn mạng sống mà đưa ra lý do là có một nhà mở quán mỳ ở trấn trên xúi giục bọn chúng tới, nếu không, bọn chúng cũng không biết trong mấy thôn lân cận, thôn bọn họ là thôn giàu có nhất. Lúc ấy, Thiện Tuấn Hải mơ hồ có một dự cảm, theo lời hắn ta, có khi nào chính là gia đình của cháu rể thứ hai.
Ở trấn trên có nhiều tiệm mỳ như vậy, nhưng chủ động đề cập đến thôn Bình Liễu, làm những chuyện hại người mà chẳng lợi gì cho ta như thế này, xét cho cùng cũng chỉ có người của Lý gia.
Mà sáng hôm nay, từ sớm, hắn cùng Nghiêm Khôn đến cái chuồng ngoài cửa thôn để thẩm vấn Thuận Tam. Mọi sự cũng đã chứng minh, suy đoán của hắn không sai.
Nghe đối phương miêu tả, người chỉ dẫn bọn chúng đến thôn Bình Liễu là một nam nhân trung niên hơn 30 tuổi, phía bên trái cằm của đối phương có một cái nốt ruồi, còn nương tử của nam nhân đó, sợ bọn chúng không cho nàng một con đường sống, khóc lóc nói cho bọn chúng biết thôn Bình Liễu giàu có như thế nào, người Thiện gia tích góp vàng bạc, bảo bối nhiều ra sao, còn nói, Thiện gia nuôi rất nhiều dê và heo, cho dù trời đông lạnh đã chết hơn phân nửa, nhưng đến lúc bọn chúng vào thôn rồi, vẫn có thể ăn được thịt heo, dê tươi ngon.
Bởi vì cảnh tượng đối phương vẽ ra quá mức tốt đẹp, với lại, bọn chúng cũng thật sự thèm thịt, đám người Thuận Tam mới không chuẩn bị gì mà chạy thẳng tới thôn Bình Liễu, sau đó sa vào bẫy mà đám người Thiện Tuấn Hải thiết lập.
Thiện Tuấn Hải có chút ấn tượng với hai huynh đệ kia của Lý Hồng Nhị, nhất là đại ca của Lý Hồng Nhị, trên cằm hắn có một nốt ruồi rất lớn, khiến người khác khó mà quên được. Chỉ là hắn thật sự không rõ, xúi giục đám người Thuận Tam đến cướp nhà của bọn họ, đối với những người đó, rốt cuộc là có ích lợi gì?
Nhưng nếu muốn nói tới việc vì cớ gì mà người Lý gia lại bị đám người Thuận Tam theo dõi, thì nguồn cơn cũng bắt đầu từ Thiện Tuấn Hải. Lúc trước, vì quá tức giận, nên lúc hắn rời khỏi thị trấn, từng đến trước cửa tiệm của Lý gia, để lại mấy tấm thẻ gỗ, bên trên có mấy dòng chữ bằng than, nội dung đại khái là trong nhà có nhiều lương thực.
Ý định của hắn, là để cho những người bị thiếu lương thực ở trấn trên bu lấy người Lý gia, giống như bọn họ cướp lấy đồ ăn và than củi của nhà cháu gái hắn. Bọn họ đã không nghĩ tới chuyện nhà cháu gái có thể bị đông lạnh, hoặc đói chết dưới trời tuyết lạnh, thì hắn đương nhiên cũng không cần nhân từ mà suy xét tới sinh tử của bọn họ.
Nhưng Thiện Tuấn Hải thật sự không nghĩ tới, gia đình đó lại xui xẻo như thế, lập tức bị đám người Thuận Tam theo dõi, xém chút nữa là đi tong một đời. Nếu không phải trấn trên đã sớm có phòng bị, chưa nói tới chuyện lương thực nhà bọn họ có giữ được hay không, cứ dựa theo sự tàn nhẫn, độc ác của đám người Thuận Tam, rất có khả năng, già trẻ cả nhà bọn họ đều không có đường sống.
Nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải không nhịn được thở dài, sao hắn lại có cảm giác tự mình vác đá đập chân mình thế nhỉ? Rõ ràng là muốn dạy dỗ Lý gia, kết quả, người Lý gia còn chưa bị chỉnh đốn, trái lại, lại bị đám người kia đưa đến cho một đống phiền phức.
“Vô lý, quá vô lý!” Thiện lão gia không biết chuyện lúc trước con trai út có để lại mấy tấm thẻ gỗ trước cửa Lý gia, chỉ cảm thấy đám người Lý gia thật sự quá vô liêm sỉ, hại cháu gái ông sinh non không nói, lúc trước, nếu không phải lão nhị yêu thương con gái, cùng huynh đệ lên thị trấn một chuyến, thì có lẽ cả nhà cháu gái đã bị đám người kia hại chết, bây giờ, đám người đó còn có mặt mũi gây hại cho cả nhà bọn họ, điều này khiến Thiện lão gia không thể nhẫn nhịn.
“Hồng Nhị, đừng trách gia gia không cho ngươi mặt mũi, nhưng người nhà của ngươi quả thật đáng kinh tởm. Nếu không phải thôn chúng ta đã sớm phòng bị thật tốt, còn có, nhờ những người ở miếu hoang báo tin trước cho chúng ta, một chuyến này, trong thôn sẽ có bao nhiêu thương vong, ngươi cũng rõ ràng.”
Lúc trước, khi cùng với đám người Thuận Tam đánh nhau, trong thôn đã có không ít người bị thương, nhưng cũng nhờ quần áo mùa đông dày, nên miệng vết thương mới không quá sâu.
Nhưng đây cũng là do người trong thôn may mắn. Lúc người Lý gia mang tai họa đến, có hay không nghĩ tới việc trong thôn đã có phòng bị kỹ lưỡng hay chưa, có thể hay không vì đám cướp này đến mà số lượng thương vong tăng cao? Bọn họ có bao giờ nghĩ tới việc. những người vô tội trong thôn chỉ vì sự ích kỷ của bọn họ mà bị hại chết?
Đương nhiên, với những người có thể cướp đoạt từ con trai mình, từ huynh đệ mình, làm hại con dâu, chị em dâu sinh non cũng không thèm quan tâm, thì cái đồ vật gọi là lương tâm này, đã sớm bị vứt đi ở tận nơi nào.
Tưởng bà tử nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng không nhịn được mà thở dài. Bà vẫn là nhìn lầm, chỉ chú ý thật kĩ hôn phu mà Mai Nương gả cho, lại xem nhẹ đám người nhà bất công của Lý Hồng Nhị.
Cũng do bà lúc trước suy bụng ta ra bụng người, cho rằng địa vị của Lý Hồng Nhị trong gia đình cũng giống như đứa con thứ hai của bà, bà cũng là người mẹ bất công, không chú ý nhiều đến lão nhị, nhưng dù sao thì đó cũng là con trai của bà, Tưởng bà tử dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, vào thời khắc nguy nan, hai vợ chồng già Lý gia kia lại có thể ‘hổ dữ ăn thịt con’, điểm này hoàn toàn khác xa bà.
Tưởng bà tử cũng không tin, con trai trưởng của bà sẽ bán đứng gia đình thông gia của con trai thứ. Sự may mắn trong cơn phiền toái lúc trước cuối cùng cũng bị lão nhân và lão thái thái vứt qua một bên. Nếu như cả nhà bọn họ thực sự giống như mong muốn của nhà thông gia, bị đám phỉ tặc cướp giết sạch sẽ, thì tương lai sẽ không còn ai vì Lan Nương mà đến Lý gia gây phiền toái nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận