Nông Gia Lạc

Chương 59: Quay Về

Tưởng bà tử nhẩm tính trong lòng, heo trong nhà đại khái đều hơn 200 cân, tính theo giá heo sống, 1 con heo bà có thể kiếm được 2400 quan, nếu mà trong nhà có thể nuôi 10 con heo, thì có thể thu vào hơn 20 lượng bạc.
Gần đây bị thiếu tiền trầm trọng, nên Tưởng bà tử luôn cân nhắc biện pháp kiếm tiền ở mọi lúc mọi nơi. Hiện tại chỉ nuôi 3 đến 4 con heo, nếu muốn nuôi 10 con thì phải tính toán lại việc nấu cháo cho chúng.
Hiện giờ Vương Xuân Hoa đang ở nhà mẹ đẻ, mà Mai Nương với Lan Nương vẫn còn nhỏ, chưa làm được nhiều việc, hiển nhiên không đủ người làm.
Tạm thời, Tưởng bà tử đem việc mở rộng quy mô nuôi heo gạt sang một bên, nhưng vẫn giữ ý định này trong lòng, đợi ngày nào đó thích hợp sẽ mang ra tính toán lại.
Nghiêm Khôn cũng có suy nghĩ tương tự Tưởng bà tử.
Nhiều năm mổ heo bán thịt, dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra mấy con heo sắp xuất chuồng của Thiện gia rất đặc biệt, nhưng hắn còn chưa mổ con nào, so sánh về mấy con heo này cũng chỉ là suy đoán lạc quan.
Là người mổ heo bán thịt nuôi sống gia đình, đối với Nghiêm Khôn mà nói, nguồn thu từ những thôn dân lân cận, thỉnh thoảng đi chợ mua thịt heo chỉ là số nhỏ, nguồn thu nhập chính của hắn là từ những nhà giàu có và các quán rượu, tiệm ăn.
Hiện tại, trên trấn có hai đồ tể, một người là hắn, người còn lại là Vương đồ tể, lớn tuổi hơn hắn, địa vị cũng cao hơn hắn. Ông ta đã mổ heo hơn hai mươi năm, heo ở thôn Bình Liễu này hầu như đều do ông ta thầu. Người trong thôn ai cũng muốn ổn định, nếu không phải có việc ngoài ý muốn, cũng sẽ không đổi đồ tể. Trừ khi, Nghiêm Khôn có thể mua heo giá cao và mổ heo với giá thấp hơn Vương đồ tể. Nhưng đánh vào giá cả là việc không hay ho gì, tuyệt đối không phải là việc Nghiêm Khôn muốn, như vậy chẳng khác nào giết địch một vạn, mà bản thân tổn thất đến tám ngàn, rõ ràng không phải chuyện tốt.
Vì thế nên từ trước tới nay, Nghiêm Khôn với Vương đồ tể chính là nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều có địa bàn của riêng mình. Ở địa bàn của đối phương, trừ khi chủ nhà tự tìm tới, nếu không, sẽ không chủ động đi thương lượng với người ta.
Nhắc đến chuyện này, việc hôm nay hắn tới Thiện gia đã bị xem như là phạm vào giới hạn của Vương đồ tể, không biết trong lòng ông ta sẽ nghĩ gì.
Cách đây không lâu, trên huyện thành có một tửu lâu mới mở, muốn tìm đối tác cung ứng thịt heo. Đối phương yêu cầu, mỗi tháng phải có năm trăm cân thịt heo. Mấy đồ tể vùng lân cận đều muốn đạt được mối làm ăn này, Nghiêm Khôn với Vương đồ tể cũng không ngoại lệ. Nếu như nắm được mối này, lợi nhuận thu được mỗi tháng sẽ tăng gấp hai, ba lần. Đối với đồ tể như bọn họ, đây không phải là con số nhỏ.
Bản thân Nghiêm Khôn áp lực rất lớn. Hắn chỉ có một đứa con trai, nhưng với tai tiếng như bây giờ, e rằng sau này khó mà kiếm được một mối hôn sự tốt. Chỉ có cách dùng thật nhiều sính lễ thì may ra mới có nhà chịu gả con gái cho.
Nghiêm Khôn có chút không cam lòng, con của hắn tốt như vậy, không phải cô nương nào cũng xứng.
Hắn không muốn con trai tìm một nhà không ra gì, vì vậy, càng cố gắng tích góp của cải, khiến con trai trở nên ưu tú, để những để cô nương con nhà lành có thể mặc kệ những tai tiếng bên ngoài mà gả cho con trai hắn.
Vì thế, hắn nhất định phải có được mối làm ăn với tửu lâu kia.
Heo của Thiện gia thật sự rất tốt. Đợi tới ngày chưởng quầy tửu lâu kiểm định chất lượng thịt heo, chọn nguồn cung cấp, hắn sẽ mang mấy con heo của Thiện gia ra. Lúc đó, nhất định có thể đánh bại được Vương đồ tể.
Trong tất cả những nhà nuôi heo mà hắn biết, không có nhà nào nuôi heo tốt bằng Thiện gia.
Nghiêm Sơn Sinh không biết cha hắn lo lắng chuyện cưới vợ cho hắn sớm như thế. Lúc này, hắn đang nhìn tiểu muội muội ngoan ngoãn, yên tĩnh trong lòng Tưởng bà tử, hắn cũng muốn được ôm tiểu muội muội đáng yêu này.
“Nương, con biết sai rồi, người cho con về nhà đi.”
Tưởng bà tử khách sáo mời Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh ở lại ăn cơm, bọn họ đã tặng một miếng thịt heo lớn như thế, thì cũng nên làm một bữa thịnh soạn để đón tiếp họ.
Hơn nữa Nghiêm Khôn lại hào phóng đưa ra cái giá cao để mua heo, Tưởng bà tử càng phải dỗ dành thật tốt vị Thần tài này.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm chờ Thiện Tuấn Hải và Thiện Tuấn Hà trở về thì một vị khách không mời đã đến trước, chạy vọt vào sân, bùm một tiếng, quỳ rạp cả người dưới đất trước mặt Tưởng bà tử.
Một người có thân hình gầy xọp, gương mặt vàng vọt, tóc tai bù xù, đang mất bình tĩnh.
Tưởng bà tử nhìn quần áo chắp vá, rách nát trên người đối phương, thiếu chút nữa không nhận ra đây chính là con dâu thứ Vương Xuân Hoa, người mới bị bà đuổi về nhà mẹ đẻ cách đây mấy ngày.
“Nương, con thật sự biết lỗi rồi, con đáng chết, con xin người, người cho con về nhà đi.”
Vương Xuân Hoa thật sự quá khổ, bị nhà chồng không chút thương xót đuổi về nhà mẹ đẻ. Mà sau mấy lần người nhà mẹ đẻ chạy tới nhà chồng để cầu xin thay nàng đều không có kết quả, liền cho rằng nhà chồng nàng quyết tâm để Tuấn Hà hưu nàng. Trước đâu thái độ đối với nàng còn chút do dự, nhưng giờ thì không chút kiêng nể mà lăng nhục nàng.
Từ lâu nàng đã biết, nữ nhi đối với Vương gia không có chút giá trị, cũng không được cha mẹ, huynh tẩu thương xót. Cho dù mấy năm nay, nàng đã giúp đỡ cả nhà không ít.
Đầu tiên, là lúc nàng thành thân, cha mẹ nói nhà nghèo, đệ đệ không cưới nổi dâu, nàng liền để mặc cho bọn họ đòi hỏi Thiện gia phần sính lễ khổng lồ. Thế mà cả bộ đồ cưới kia họ cũng không đưa cho nàng, để nàng phải mặc bộ đồ cưới cũ kĩ, bạc màu của tẩu tẩu để lại. Cũng bởi vì chuyện này, dù đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn bị người trong thôn bàn tán, bị mẹ chồng và chị em dâu khinh thường.
Sau khi thành thân, cha mẹ lại tìm nàng khóc lóc, than vãn. Nàng liền lấy trộm tiền mà phu quân đưa nàng cất giữ, đem cho cha mẹ. Từ sau khi nàng gả tới Thiện gia, số tiền mà nàng đưa cho họ ít nhất cũng hai mươi lượng. Đối với những nhà bình thường, số tiền này đủ để cưới ba, bốn nàng dâu. Bởi vậy, đối với các ca ca, nàng không dám nói mình bỏ ra nhiều ít, nhưng hai đệ đệ có thể đón được dâu, nàng dám khẳng định, tất cả đều là công lao của nàng. Kết quả thì sao, trong nhà, ngay cả vợ chồng đệ đệ cũng giày vò nàng.
Còn mấy đứa cháu trong nhà nữa, nàng khẳng định, nàng còn thân thiết với chúng nó hơn cả hai đứa con gái ruột. Thỉnh thoảng, nhị phòng bọn họ được phân cho một ít vải tốt, hay vài thứ đồ tốt khác, nàng đều trích ra một phần của mình và con gái, đem cho mấy đứa cháu trai. Giờ thì sao, chỉ vì người cô cô này không thể giúp ích được gì cho chúng nó nữa, mấy đứa ăn cháo đá bát đó liền bắt chước cha mẹ chúng, chà đạp nàng, không hề xem nàng là người thân mà đối xử.
Những ngày nàng mới về Vương gia, có lẽ còn kiêng dè Thiện gia, cho rằng Thiện gia chỉ tức giận tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ đến rước nàng về. Dù sao trong nhà, nàng cũng là “Cô nãi nãi” được gả vào nơi tốt nhất. Nên dù trong lòng huynh đệ, tỷ muội chẳng vui vẻ gì với việc ăn chùa uống chùa của nàng, cũng không dám thể hiện ra ngoài. Chỉ có cha mẹ nàng, không hề kiêng dè trách nàng không biết cố gắng, đánh mắng chửi rủa nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận