Nông Gia Lạc

Chương 229: Sính Lễ

Căn nhà đó được giữ gìn toàn vẹn, diện tích lớn, nhiều phòng, đường vào nhà còn có 1 hồ nước nhỏ, sau khi đã sửa chữa, đối phương tính cả đất đai bên trong, giá là 3600 lượng, Nghiêm Khôn cảm thấy, hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Mấy năm nay Nghiêm Khôn cũng không phải chỉ kiếm tiền từ việc buôn bán thịt heo với mối làm ăn với Thiện gia, tiền kiếm được, hắn đều tư vào rất nhiều thứ, thí dụ như có một phần trong thương thuyền của Vương gia, tiền hoa hồng mỗi năm cũng khoảng năm ngàn lượng, còn mua thêm cửa hàng và đồng ruộng, trừ số tài sản cố định, đại khái còn dư hai vạn lượng bạc.
Hai vạn lượng này dùng để mua nhà và hôn lễ với tiệc rượu, số còn dư cho hết Phúc bảo, Nghiêm Khôn cũng không cảm thấy đau lòng.
“Mấy thứ này, sau này lão tử đều muốn để lại cho con, con dùng mấy thứ này, mua sính lễ sao thì tự con quyết định.”
Bản thân Nghiêm Khôn là một người góa vợ, sinh hoạt tùy tiện, cũng không quá coi trọng vật chất, cho dù lúc này hắn đem tất cả những gì mình có cho bọn họ, đợi đến lúc dưỡng lão, hai đứa nhỏ cũng sẽ không vì người cha này không có tiền trong tay, mà không phụng dưỡng hắn.
Nếu mà như vậy, hắn càng không cần phải giữ lại thứ gì đối với con trai.
“Cái này, cái này, cái này, đều cho Phúc Bảo hết!”
Nghiêm Sơn Sinh không chớp mắt, phủi cái này, phủi cái kia, đem hết khế ước đất đai, cửa hàng mà nhà mình có, cùng với ngân phiếu còn dư, đều để hết vào trong sính lễ.
Ngoài ra hắn còn về phòng mình, đem tiền mấy năm nay mình kiếm được, cùng với một ít khế ước buôn bán nhỏ đều để vào trong sính lễ, đây là không giữ lại gì hết, dự định đem toàn bộ Nghiêm gia, coi như sính lễ, đưa qua.
“Ngươi tiểu tử này!”
Nghiêm Khôn nhìn đống đồ, có chút đau răng, cái tên tiểu tử ngu xuẩn này chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện chừa cho mình chút tiền riêng? Lcho dù không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ tới chừa cho cha hắn một ít tiền riêng à?
“Vâng.”
Nghiêm Sơn Sinh bừng tỉnh, ý thức được chuyện cha ruột đang băn khoăn, vô cùng hào phóng, lấy ra một xấp ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho cha ruột Nghiêm Khôn, sau đó ôm những thứ trước mặt vào lòng.
“Đều là của Phúc Bảo.”
Nghiêm Khôn dở khóc dở cười nhìn một trăm lượng bạc trong tay, con trai dùng tấm ngân phiếu này để an ủi người làm cha như hắn.
Tính lại, dù sao chờ Phúc Bảo gả lại đây, cái nhà này cũng nên để nàng quản lý, mấy thứ này cho nàng hết, thì có làm sao đâu, tiện thể bọn họ cũng có thể từ phần sính lễ phong phú này để thông báo với thiên hạ, Nghiêm gia bọn họ vô cùng coi trọng con dâu tương lai Phúc Bảo, khiến cho các cô nương ở địa phương chưa xuất giá đều ngưỡng mộ Phúc Bảo phúc khí.
Còn hắn với con trai…
Nghiêm Khôn bất đắc dĩ nghĩ, đến lúc đó muốn xin con dâu tiền tiêu vặt, chắc là cũng không mất thể diện ông cha chồng này lắm đâu.
Phúc Bảo muốn xuất giá, đây cũng không phải việc nhỏ, bằng hữu và thân thích trong nhà đều được thông báo, Thiện gia cũng giải thích lý do vì sao Phúc Bảo xuất giá sớm hơn ca ca Phúc Đức, Tưởng bà tử kể ra câu chuyện trước đây được một thần toán phê mệnh, vị thầy bói có nói Phúc Bảo phải gả chồng trước mười sáu tuổi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.
Loại chuyện này thà tin là có, không thể tin không, Thiện gia yêu thương cháu gái, con gái Phúc Bảo này như vậy, bỏ qua quy củ, gả chồng cho nàng trước ca ca Phúc Đức cũng là điều dễ hiểu.
Phong tục hôn lễ ở huyện Bá Giang đã được đơn giản hóa, gồm bốn lễ: vấn danh, đính minh, đính sính, thân nghênh.
Vấn danh là quá trình hai bên trao đổi họ tên chính thức, năm tuổi, bát tự sinh thần, sau đó để nhà gái đem bát tự lên chùa, miếu để cao tăng xem bói, nếu kết quả cát tường, nhà gái sẽ viết tuổi tác của trai và gái vào phả, sau đó đưa lại cho nhà trai.
Bát tự của Phúc Bảo với Nghiêm Sơn Sinh được cao tăng phê là duyên trời tác hợp, cả hai bên đều vui mừng.
Đính minh tương đương với đính hôn sau này, một số nhà để cho bớt việc sẽ bỏ qua bước này, Nghiêm gia cùng Thiện gia vẫn giữ nguyên bước này, hai bên trao đổi một ít lễ vật mà ông bà đã quy định ba lạng bạc, heo dê.
Thật sự khiến cho hai bên thân thích của Nghiêm gia và Thiện gia đứng xem náo nhiệt, trừng muốn lòi con mắt, chính là vào ngày đính sính đó, Nghiêm gia đưa 64 phần sính lễ.
Nghiêm gia mướn một đổi kèn trống, còn mời một người đứng đọc tên sinh lễ.
Hỉ bính, đường thỏi, thị bính, sợi mỳ, chân heo, gà trống, vịt mái, đèn cầy long phụng, nhang lễ, hỉ phục cho tân nương… Đây đều là những thứ bắt buộc phải có, những nhà có điều kiện đều có, không có gì lạ.
Làm người ta đỏ mắt chính là mấy chục cái rương ở phía sau.
Năm bộ trang sức vàng ròng, trâm cài, hoa tai, vòng cổ, vàng tay, nhẫn, đều là sắc vàng óng ánh, nữ nhân vây xem không thể rời mắt khỏi những trang sức đó.
Năm rương đầy tơ lụa, có thể may được quần áo mặc suốt mười năm, thậm chí là còn dư.
Khế ước đất đai không thấy được, bình thường thì lúc nhà trai đưa sính lễ hoặc là nhà gái đưa ra, sẽ dùng thứ khác để thay thế.
Một cục đất tượng trưng cho một mẫu ruộng, một mảnh ngói tượng trưng cho một cái nhà hoặc một cửa hàng.
Nhìn cái rương gỗ đỏ chất cao cao, khiến người khác không kịp đếm số hòn đất với mảnh ngói, sau khi mọi người chấn động thì hoàn toàn chết lặng.
Đây là cưới con gái hoàng đế à? Với người dân quê đơn thuần, chất phác, cưới con gái hoàng đế cũng không tốn nhiều lễ hỏi như vậy.
Lúc này mọi người càng thêm ngưỡng mộ Thiện Phúc Bảo, cũng vô cùng hối hận khỏi nói, nhớ trước đây bọn họ bởi vì nghe đồn Nghiêm Sơn Sinh là thiên sát cô tinh nên thấy hắn tránh còn không kịp, nếu biết Nghiêm gia có nhiều tiền như vậy, đưa sính lễ hào phóng như thế, đừng nói lời đồn này có thật hay không, cho dù hắn thật sự khắc thê đi chăng nữa, bọn họ cũng nguyện ý gả con gái qua đó, đổi lấy phần tài sản kết xù mà cả nhà hưởng thụ mười đời cũng không hết.
Bọn họ đâu biết rằng, thật sự kích động, còn ở phía sau.
Hoàn thành lễ định sính, nhìn báu vật mà Nghiêm gia đưa đến như nước chảy, không ít người đỏ mắt, cũng nhịn không được mà hỏi, Nghiêm gia rốt cuộc có bao nhiêu của cải phía sau, mới có thể đưa ra một phần sính lễ như thế, việc này cha con Nghiêm gia không hề có ý định giấu giếm.
“Đều đã đưa hết.”
Câu trả lời của cha con Nghiêm gia tức là, chỉ cần Nghiêm gia có thứ gì, đều sẽ hai tay dâng lên làm lễ hỏi.
Đương nhiên, ngoại trừ một trăm lượng tiền Nghiêm Sơn Sinh hảo tâm để lại cho cha hắn làm của riêng.
Không ít người cảm thấy hai cha con bọn họ ngốc nghếch, quả nhiên trong nhà không có nữ nhân, làm việc không có kế hoạch.
Phải biết rằng, hồi môn của nữ nhân thược về tài sản cá nhân, nhà chồng không có quyền động vào của hồi môn của nhà gái, chỉ có duy nhất quyền thừa kế tài sản, chỉ thuộc về con cái của nhà gái, nếu nhà gái không có con trai, sau khi nàng chết, nhà mẹ đẻ có quyền dựa vào danh sách của hồi môn lúc trước, yêu cầu nhà trai trả về nguyên vẹn.
Nói cách khác, cha con Nghiêm gia lúc này mang hết mọi thứ trong nhà cho Phúc Bảo, tương lai cho dù những đồng ruộng, cửa hàng cùng mới những khoản đầu tư đó có kiếm được lợi nhuận nhiều thế nào, thì nghiêm túc mà nói, những thứ đó đều thuộc về Phúc Bảo, không quan hệ gì với cha con Nghiêm gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận