Nông Gia Lạc

Chương 140: Chiêu Đãi Bạn Tốt

“Không cần đâu bà bà, con với Tú Liên ở ngoài này chờ Phúc Bảo là được rồi.”
Ngưu Thiết Hoa cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Mỗi lần nàng cùng Tú Liên đến Thiện gia, sẽ luôn được người Thiện gia nhiệt tình đón tiếp. Nào là mời ăn, mời uống, bụng xẹp lép đi tới, lúc về thì phải chống tường mà đi. Mỗi lần đều ăn không uống không như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ đến hoảng.
“Cái đứa nhỏ này, con còn khách khí cái gì chứ? Ta còn chưa cảm ơn hai đứa thường hay chơi cùng với Phúc Bảo. Hài tử kia vô tâm vô tư, không có hai đứa các con chăm sóc, còn không biết sẽ làm ra chuyện hồ đồ gì.”
Tưởng bà tử kéo tay Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên đi vào nhà. Sau đó, ép 2 người ngồi xuống ghế trong nhà chính, bưng cho các nàng hai ly trà nóng, còn mang ra một chồng bánh dày mới ra lò còn nóng hổi.
Đây là gạo nếp mới thu hoạch năm nay. Sáng nay, Tưởng bà tử cùng con dâu hấp chín một nồi gạo nếp, sau đó gọi con trai thứ hai Thiện Tuấn Hà cùng cháu trai út Thiện Phúc Tài đến, dùng chày giã nhuyễn.
Một phần, bà dùng khuôn đóng lại, đợi nguội sẽ đem cất, đến lúc đó, dù là nướng ăn hay thêm hèm để làm bánh mật thì cũng đều ngon tuyệt. Một phần nhỏ, bà để ăn lúc nóng, để con thứ hai mang một ít về, lại gửi một ít cho con trưởng trong thành, còn lại đều để ở nhà mình.
Bánh dày vừa làm mềm mịn, thơm phức, lúc nhai thì mềm ngọt, bên trong là nhân đậu nành, chấm với nước đường đỏ, thực sự là ngọt đến tim gan.
Người Thiện gia, đặc biệt là Phúc Bảo, thích nhất là món ngon chế biến từ gạo nếp này. Bởi vậy, Thiện gia giữ lại cho mình phần nhiều, lúc chiêu đãi hảo tỷ muội của cháu gái, Tưởng bà tử cũng không hề keo kiệt.
Hiện tại, người trong thôn Bình Liễu dựa vào hào quang của Thiện gia, cuộc sống tốt hơn so với trước đây. Nhưng bánh dày chấm nước đường đỏ thì cũng chỉ mình Thiện gia có. Hơn nữa, hoa màu đồng ruộng của Thiện gia được tưới bón đầy đủ, gạo nếp làm bánh dày, hương vị vẫn thơm ngon hơn nhiều so với bánh dày mà những nhà khác trong thôn làm.
Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên tuy ngượng ngùng, lại không thể lay chuyển được sự nhiệt tình hiếu khách của Tưởng bà tử. Mà bánh dày lại thơm nức lỗ mũi, nhịn không được, ăn sạch sẽ chồng bánh dày, uống thêm ly trà nóng, cả người liền ấm áp.
Vừa ăn xong, Phúc Bảo cũng từ phòng trong ra tới, thấy cái dĩa sạch sẽ trên bàn, nhìn nãi nãi không chớp mắt.
Trên thực tế, đây là nàng với nãi nãi song kiếm hợp bích, bây giờ tuy rằng cuộc sống của mỗi nhà đều tốt hơn, nhưng không có nghĩa là cuộc sống của tất cả mọi người đều tốt.
Cha mẹ Phù Tú Liên trọng nam khinh nữ, có thứ gì tốt đều để dành cho ca ca nàng. Nhất là không lâu trước đây, ca ca nàng lại cưới một nương tử vô cùng lợi hại, cho nên cuộc sống của cô em chồng chưa xuất giá ở nhà, càng thêm khổ cực.
Phúc Bảo không thể ra mặt thay Phù Tú Liên. Điều duy nhất có thể làm, chính là bồi bổ cho nàng thêm chút dinh dưỡng.
“Ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô nương đang nói chuyện có gương mặt hơi tròn, vẫn còn mang theo vài phần trẻ con. Đôi mắt to tròn, ẩn chứa tia sáng, mũi cao, miệng nhỏ, nhưng đủ xinh đẹp. Lúc cười, mi mắt cong cong, hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Hôm nay, Phúc Bảo ăn mặc gọn gàng, bên ngoài mặc một chiếc áo bông, bên trong mặc một kiện áo tay ngắn bằng da thỏ, đủ ấm áp, lại không hề cồng kềnh.
Bởi vì muốn lên núi, nên nàng không mang trang sức gì quý báu trên người, chỉ đơn giản dùng hai cây trâm bạc để cố định búi tóc trên đỉnh đầu. Mái tóc dài sau lưng thì tết thành hai bím tóc, đặt ở trước ngực, nhìn qua vô cùng thanh thuần.
“Ta đã xin người nhà một ít bánh táo để mang lên núi này.”
Phúc Bảo chỉ vào sọt tre đã sớm chuẩn bị tốt ở trong sân. Bên trong đều là những thứ thức ăn “bán thân” cho bạn tốt của mình.
Nói là phải tay xách nách mang ba giỏ bánh táo, nhưng trên thực tế, 3 người Phúc Bảo không cần phải tự mình mang chúng lên núi. Chỉ cần bọn họ đi đến chỗ khúc ngoặt, đã có mấy thiếu niên trai tráng đang đứng chờ sẵn ở bên đó. Dẫn đầu trong đám người, chính là ca ca của Ngưu Thiết Hoa - Ngưu Thiết Trụ.
Tuy nói là trong thôn không có nhiều quy củ như bên ngoài, nhưng đều là những đứa trẻ đã lớn tuổi, để tránh bị lời ra tiếng vào, từ khi Phúc Bảo 12 tuổi, Ngưu Thiết Trụ luôn rất thận trọng, không đến nhà Thiện gia, vì sợ mấy bà tử nhiều chuyện trong thôn sẽ ăn nói linh tinh, cảm thấy phải làm mai cho mấy đứa nhỏ Thiện gia với Ngưu gia.
Bởi vậy, bình thường, đều là Ngưu Thiết Hoa hoặc Phù Tú Liên là nữ hài nhi đến Thiện gia tìm Phúc Bảo, đến khi gặp nhau, một đám có nam lẫn nữ, quang minh chính đại, không cần phải lo lắng người khác ý kiến.
Phúc Bảo tay xách nách mang đến con đường nhỏ, mấy thiếu niên khác tự giác mang giúp.
“Hôm nay có tổng cộng 11 người, trong đó có 3 người muốn vẽ chân dung, với mấy tiểu cô nương, muốn được vuốt ve sóc với khỉ con.” Thừa dịp Ngưu Thiết Trụ gánh mấy cái giỏ, Ngưu Thiết Hoa nói với Phúc Bảo: “Theo lời ngươi nói, bức họa thu 8 lượng, tiếp xúc với bầy khỉ và sóc thu 2 lượng, hôm nay tổng cộng kiếm được 40 lượng.”
“Ừ, cứ như trước đây, mấy người Thiết Trụ ca khiên đồ rất vất vả, chia cho họ 50 quan. Chút nữa ngươi với Tú Liên cho bầy khỉ với sóc ăn, chia cho các ngươi 30 quan.” Phúc Bảo gật đầu, mọi việc đều dựa theo quy củ mà làm.
Đám người Ngưu Thiết Hoa dường như cũng đã quen với việc này, không từ chối, nghĩ tới chút nữa sẽ được chia tiền cho, lòng vui mừng khôn xiết.
Phải nói rằng, đây là một số tiền khổng lồ. Những bà tử phụ việc ở trang trại chăn nuôi, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được hai mươi quan. So ra, việc cho khỉ với sóc ăn đơn giản hơn nhiều, mỗi ngày lại kiếm được những 30 quan, hoàn toàn là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.
Ngưu Thiết Hoa đã góp được không ít tiền, số tiền này đều sẽ là của hồi môn của nàng sau này. Đợi đến khi nàng xuất giá, không chắc có thể so được với nhà tú tài, nhưng cũng không kém so với những cô nương nhà địa chủ.
“Thiện cô nương, có thể lên núi chưa?”
Đợi đến khi bọn họ đến chân núi, đã có một đám thiếu gia, tiểu thư ăn mặc cầu kì, tinh xảo đứng đợi, ngoài ra, còn có một đám hạ nhân theo hầu phía sau.
“Lên núi thì được, nhưng nói trước, bầy khỉ với sóc có cho sờ hay không thì phải dựa vào tâm tình của chúng. Nếu hôm nay, tâm tình đám khỉ với sóc không tốt, chúng ta chỉ có thể đến gần quan sát, mỗi người ta chỉ lấy 200 quan phí dịch vụ, số tiền còn lại sẽ trả lại cho các ngươi. Với lại, lúc vuốt ve các con vật, không được nhổ lông của chúng, không được làm những hành vi gây tổn hại đến cơ thể chúng, nếu không, sẽ chọc giận đám sóc với khỉ này, ta cũng không thể chịu trách nhiệm được. Hơn nữa, một khi ta phát hiện các ngươi có hành vi này, thì sau này, cho dù là các ngươi hay người nhà của các ngươi thì cũng thứ cho ta không tiếp đãi.”
Phúc Bảo nhắc lại quy tắc cũ lần nữa: “Cũng đừng trách ta nghiêm khắc. Đó cũng là bởi vì sóc và khỉ là loài vật sinh trưởng sống trong hoang dã, chưa có trải qua thuần hóa một cách nghiêm túc, nên rất có khả năng không thể khống chế bản năng, sẽ làm ra những hành vi mang tính tấn công. Không nói các ngươi, ngay cả Vinh thúc của ta, nếu mà muốn đến xem thì ta cũng nói với ông ấy những lời như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận