Nông Gia Lạc

Chương 72: Chỉ Cây Dâu Mắng Cây Hòe

Nghe nói, người chồng đó đối xử với nàng ta không được tốt. Mới đây, nàng còn bị đứa con trai của người vợ trước đẩy ngã, dẫn tới mất đứa con.
Vì thế, bà tử kêu khóc cùng làng trên xóm dưới rất lâu, bà đau xót cho đứa con gái bất hạnh của mình, nhưng lại không cảm thấy mình có bất kì vấn đề gì trong chuyện này, mà đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu Thiện gia.
Nếu Tô Tương có thể chết do khó sinh, hoặc nếu Thiện Tuấn Hà có thể cương quyết hưu Vương Xuân Hoa, cưới con gái bà, mọi chuyện sẽ không như bây giờ, con gái bà sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Cũng bởi vậy, mấy ngày nay, bà luôn tìm cơ hội để đâm chọt Tưởng bà tử. Thiện gia càng không vui vẻ, bà lại càng sung sướng.
Nghe nói hôm lên núi, mấy đứa nhỏ dựa theo đầu người để chia quả rừng, Thiện gia có tới 3 đứa, đối với những nhà chỉ có 1 đứa nhỏ lên núi, thì đây chẳng khác gì bị chiếm lợi ích. Mục đích bà nói những lời này, chính là muốn những người kia có vướng mắc với Thiện gia.
Nhưng bà lại không nghĩ tới, lúc ấy, cũng không phải chỉ có mỗi mình Thiện Phúc Đức mang theo huynh đệ tỷ muội lên núi.
Giống như huynh muội Vu gia và huynh muội Ngưu gia, mỗi nhà đều được phân hai phần quả rừng, tuy ít hơn Thiện gia, nhưng so với nhà khác thì đã là hơn rất nhiều.
“Nhắc tới ta lại cảm thấy đau lòng. Thiết Trụ nhà ta quay về, tối đó, thằng bé thay quần áo tắm rửa, trên người toàn dấu xanh xanh tím tím do bị quả rừng nện vào. Đối với người làm nương như ta mà nói, thà rằng không được ăn đồ ngon, còn hơn là phải nhìn thấy bọn trẻ chịu khổ như thế.”
Người nói chuyện chính là nương của Ngưu Thiết Trụ và Ngưu Thiết Hoa, nàng liếc mắt nhìn bà tử mặt mày lấm lem kia, con trai con gái của mình bị sóc ném bằng quả rừng, chia cho bọn trẻ một phần thì có làm sao.
“Đúng vậy, trên người Tú Liên nhà ta cũng bị nện không nhẹ. Con bé vẫn chỉ là tiểu cô nương thôi, người làm nương như ta thật hận không thể chịu đau thay cho nó.” Nương của Tú Liên cũng nói.
“Không sai nha, có thể nhẫn tâm tới mức gả con gái mình cho một người góa vợ, để cho con trai người ta đánh đến hư đứa nhỏ chưa chào đời, làm sao có thể hiểu cảm giác của chúng ta, thà rằng ăn ít đồ ngon, cũng không muốn để mấy đứa nhỏ chịu khổ.”
Tưởng bà tử mỉa mai nói, hung hăng đâm cho bà tử châm lửa kia một cái.
“Ta ấy hở, nhìn cục cưng nhà ta bị quả rừng nện u một cục trên đầu, ta liền đau lòng. Những ngày này, cho dù lũ sóc trên núi có ném nhiều quả ngon ra, ta cũng không nỡ để cục cưng nhà mình lên núi nữa đâu.”
Tưởng bà tử phủi vạt áo, đứng lên, vừa lúc cũng cắn xong đống hạt dưa, bà cũng nên về xem thử cục cưng của mình đã dậy chưa.
“Ngươi nói ai đấy?”
Bà tử điêu ngoa Vương Lý thị tức giận đỏ mặt, con gái bà đã đủ thảm rồi, không biết Tưởng bà tử này lòng dạ thâm sâu hiểm độc tới nhường nào, lại đi lấy chuyện này ra mà đâm chọc bà.
“Ai nhẫn tâm thì chính là nói người đó.” Thế nào, Tưởng Huệ Lan đâu ngán bà ta.
Tưởng bà tử bĩu môi, không thèm nhìn bà tử kia một cái, đi về phía nhà mình.
Nếu bà ta ra mặt giúp con gái, thì bà còn nể bà ta là từ mẫu. Nhưng cuối cùng thì sao? Bà ta mắng một trận từ đầu thôn tới cuối hẻm xong, là xong, cũng chẳng thấy bà ta cùng phu quân, con trai hay con rể ra mặt giúp con gái. Ha! Đối với người như thế thì còn nói đạo lí làm gì nữa.
“Ngươi mắng ai, ngươi…”
Vương Lý thị vừa mới bị lũ sóc ném cho một trận, khiến bà ta giống như một khối thuốc nổ vậy, chỉ chực nổ. Bây giờ, lại bị Tưởng bà tử lấy con gái ra chỉ cây dâu mắng cây hòe, người lập tức nổ tung.
Cũng may bên cạnh có người ngăn lại, nếu không, bà ta sẽ chạy theo Tưởng bà tử mà nháo. Mà Tưởng bà tử đã sớm đi thật xa, không nghe thấy những gì bà ta nói.
Mà ở khía cạnh khác, sau khi nghe nương của Thiết Trụ nói chuyện, người dân trong thôn đều cảm thấy, chuyện phân chia quả rừng như vậy cũng không có gì đáng để nói.
Mấy hôm nay, quả thật là trán Thiện Phúc Bảo có bị sưng, còn việc đám Ngưu Thiết Trụ có nhiều vết thương trên người hay không, bọn họ cũng không thể cởi quần áo tụi nhỏ ra mà xem được.
Người ta đã phải chịu khổ như vậy, dường như việc chia quả rừng theo đầu người đúng là chẳng có vấn đề gì.
“Thẩm tử!”
“Nãi nãi!”
Lúc Tưởng bà tử về tới sân Thiện gia, thì gặp cha con Nghiêm Khôn vừa đến mua gà, vịt.
Từ nửa năm trước, Thiện gia với Nghiêm gia đã hợp tác với nhau, sau này, heo của Thiện gia đều do Nghiêm gia mua, giá mỗi cân đều cao hơn so với bên ngoài. Mấy năm nay, cũng không biết Nghiêm gia làm ăn với tửu lâu nào, mà mua heo với giá cao hơn lúc trước tới mười mấy quan, giá cao hơn hẳn so với thịt heo trong tiệm trên trấn ở huyện thành.
Vì thế, Tưởng bà tử liền quyết tâm, nuôi một lúc hơn mười con heo con, cung cấp toàn bộ cho Nghiêm Khôn.
Bắt đầu cung ứng gà vịt là từ 3 tháng trước, cũng là lúc Nghiêm gia vừa mới tăng giá mua heo. Tưởng bà tử cảm thấy Nghiêm gia rất thành thật. Thiện gia bán heo cho hắn, rồi hắn tự tìm được người mua heo với giá cao hơn. Khoản tiền lãi đó vốn chẳng liên quan gì đến Thiện gia, mà chính là nhờ vào bản lĩnh của hắn. Nhưng, hắn vẫn chủ động tăng giá mua heo cho Thiện gia. Tưởng bà tử cảm thấy, Nghiêm Khương là người chân thành, phúc hậu, liền tặng Nghiêm Khôn 1 con gà mái với 1 con vịt, để hắn với Sơn Sinh bồi bổ sức khỏe.
Cũng chính là sau ngày hôm đó, ngoại trừ mua heo, Nghiêm gia còn mua thêm gà với vịt. Đáng tiếc, Thiện gia ít người, hơn nữa lại phải nuôi nhiều heo như vậy, nên trong lúc nhất thời không thể mở rộng quy mô. Bởi vậy, chỉ có thể cách mười ngày mới cung ứng được cho hắn 50 con gà và 20 con vịt.
Cũng may, hắn không cần mua gà vịt quá già, nên thời gian xuất chuồng của gà vịt cũng nhanh, nếu không, Thiện gia cũng sẽ không chịu nổi.
Để cung ứng đủ số lượng heo gà vịt, Thiện gia không thể không mua lại căn nhà của một hộ gia đình bên cạnh, để xây thêm chuồng trại, mở rộng chăn nuôi.
Cũng vì sửa sang lại chuồng heo với gà, vịt, không để những chất thải của chúng làm hôi nhà mình, mỗi ngày một lần, Tưởng bà tử cùng hai người con dâu đều cẩn thận dọn phân với nước tiểu của chúng, sau đó mang đi ủ phân để tưới đồng ruộng.
Mệt thì có mệt, nhưng nhìn đống bạc kiếm được từ đám gia súc gia cầm, cộng với đám hoa màu vì được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng mà xanh tốt hơn xưa, vẫn cảm thấy cực khổ như vậy cực kỳ xứng đáng.
“Sơn Sinh ca ca.”
Thiện Phúc Bảo đang bị mẫu thân bắt ngồi thêu, nhìn đường chỉ của hai đường tỷ thật khéo léo, còn trên tay mình thì lại lộn xộn, trong lòng đang suy nghĩ cách né tránh, thì nghe bên ngoài có tiếng nói quen thuộc.
Nàng lập tức đoán được là ai vừa đến, liền hoan hô, đặt khung thêu trong tay xuống, chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Tô Tương nhìn bộ dạng tinh ranh của con gái, lại ngoảnh đầu nhìn vào khung thêu của con gái, trên đó có một đóa hoa cúc được thêu chẳng khác gì con cua, trong lòng dở khóc dở cười, cũng không có ý định gọi nàng về thêu tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận