Nông Gia Lạc

Chương 127: Phân Lớp

“Tam thúc, con thật sự không phải là người sinh ra để học mà. Đây đã là năm thứ 3 rồi, con vẫn ngu ngốc như cũ. Nhị đường ca chỉ nhập học sớm hơn con 2 năm, nhưng đã sớm chuyển qua lớp Bính. Con cảm thấy, có lẽ, căn bản con không phải là người có khả năng học tập. Hay là người nói với cha con đi, để cha khuyên với nương của con, đừng bắt con đi học nữa?”
Thiện Phúc Tài nhìn tam thúc cầu xin. Hy vọng đối phương có thể giúp hắn nghĩ ra một biện pháp tốt, để hắn thoát khỏi khổ ải này.
Trường học ở trấn trên có tổng cộng 7 lớp, lấy Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh để đặt tên phân biệt. Trong đó, Giáp và Ất là hai lớp tú tài, học sinh của hai lớp này đều là những người tập trung để thi tú tài. Lớp Bính với Đinh là lớp đồng sinh, học sinh trong hai lớp này đều là những người có hy vọng thi đậu đồng sinh. Còn lại 3 lớp Mậu, Kỷ, Canh, chính là lớp vỡ lòng, học sinh phải thi qua 3 lớp này, mới có thể học lên lớp cao hơn.
Thiện Phúc Tài đã học lớp vỡ lòng hai năm, lại còn học ở lớp thấp nhất, ngay cả lớp Mậu với Kỷ hắn cũng chưa học lên được. Điều này đủ để chứng minh, ở phiên diện đọc sách này, hắn thật sự không có chút khả năng nào.
“Lớp Canh?”
Thoạt nghe, Thiện Tuấn Hải còn tưởng mình nghe nhầm. Lúc trước, cũng không có ai đặc biệt hỏi thăm tiến độ học hành của mấy đứa nhỏ mỗi nhà. Bên phía Thiện Phúc Tài, nương của hắn, Vương Xuân Hoa chính là người phát biểu, lần nào cũng chỉ nghe Vương Xuân Hoa úp úp mở mở nói không tồi. Mà trước giờ Thiên Tuấn Hải lại không hỏi thăm Phúc Đức xem, đứa cháu trai này học hành như thế nào, còn nghĩ những lời Vương Xuân Hoa nói, cho dù có khoa trương thì cũng không tới mức khoa trương thái quá.
Bây giờ xem ra, tình huống này của cháu trai, cùng với “không tồi” hoàn toàn không dính dáng. Trước giờ hắn còn tưởng rằng, đứa nhỏ này so với con trai đã học xong lớp vỡ lòng của hắn, cũng nên học lớp Mậu hoặc lớp Kỷ. Nhưng nhiều năm như vậy, thằng bé cũng chưa có chuyển lớp bao giờ.
“Việc này tam thúc sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Thiện Tuấn Hải không lập tức đồng ý. Đứa cháu trai Phúc Tài này, hắn thật sự rất quý, nhưng dù sao cũng đã phân gia, hắn không thể mặt dày nhúng tay vào việc gia đình của nhị ca. Nhất là, chuyện này lại liên quan tới chuyện đọc sách, việc mà những nhà nông coi trọng nhất.
Vương Xuân Hoa tính tình lại ngang bướng, cổ quái, sẽ oán trách hắn không muốn nhị phòng sống tốt, muốn làm lỡ tiền đồ của nhị phòng.
“Mấy hôm nay ở trường học chắc là ăn uống kham khổ, đợi chút tan trường, tam thúc dắt ngươi với đường nhị ca đến tiệm ăn. Ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tam thúc có tiền.”
Nhìn cháu trai nhỏ yếu gầy gò, Thiện Tuấn Hải có chút thương cảm nói.
“Cảm ơn người, tam thúc.”
Thiện Phúc Tài vốn dĩ cũng không quá kỳ vọng vào tam thúc Thiện Tuấn Hải này, bây giờ nghe đối phương cự tuyệt, hắn cũng chỉ có chút mất mát thôi. Sau lại nghe tam thúc bảo muốn dắt hắn ra tiệm ăn cơm, chút mất mát cũng tiêu tan, toét miệng cười, suy nghĩ xem đến lúc đó nên ăn cá kho tốt hơn, hay là ăn giò heo quay thì tốt hơn.
“Cha!”
Thấy cha đến trường học, Thiện Phúc Đức vô cùng vui vẻ. Nam hài 10 tuổi đã không còn vẻ mũm mĩm trẻ con như trước đây, nhưng vì không phải làm việc chân tay nên vẫn trắng trẻo, mập mạp. Nhất là gương mặt tròn vo kia, xinh đẹp, đáng yêu, nhìn qua giống như là gương mặt phúc hậu của con nít được phóng đại.
“Muội muội đâu ạ?”
Thiện Phúc Đức nhìn thấy cha, điều đầu tiên hắn làm chính là nhìn ra phía sau. Nhưng nhìn trái, nhìn phải, trừ tam đường đệ đang đứng sau lưng cha hắn, thì chẳng thấy bóng dáng muội muội nơi nào. Đôi mắt sáng long lanh lập tức ảm đạm lại.
“Sao? Nhìn thấy cha, con không đủ vui mừng à?”
Tiểu tử thúi, chắc chắn là muốn tranh giành sự yêu thích của con gái với hắn! Thiện Tuấn Hải cảm thấy, hôm nay mình tới thăm con trai chính là một quyết định sai lầm.
“Không phải, thấy cha tới thăm con, con đương nhiên là vui mừng rồi.” Thiện Phúc Đức toét miệng, cười cười, ánh mắt vô tâm như một đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn là cái tính trẻ con như trước.
Nghe nói cha hắn muốn dẫn hắn và đường đệ ra tiệm ăn, Thiện Phúc Đức còn tranh thủ đi về gian phòng ở của mình, lấy ra một cái bọc nhỏ.
“Đây đều là kẹo, con để dành cho muội muội.”
Tuy rằng nhiều năm đọc sách như vậy, hiểu rõ nhiều đạo lý, nhưng về phương diện tình cảm, Thiện Phúc Đức vẫn mang chấp niệm lúc nhỏ.
Giống như khi còn rất nhỏ, hắn cho rằng cây cối ở huyện thành sẽ mọc đầy gà quay và bánh ngọt, bây giờ, tuy hắn không tới mức ngây thơ như thế, nhưng vẫn tin rằng gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Muội muội đáng yêu như vậy, ngọt ngào như vậy, cần phải ăn thật nhiều kẹo. Nên mấy năm nay, hắn không ngừng mua cho nàng thật nhiều đồ ngọt. Bởi vậy, lúc đi học, Thiện Phúc Đức có thói quen, dùng một phần tiền sinh hoạt cha mẹ cho, đem đi mua kẹo cho muội muội. Thói quen như vậy, vẫn luôn duy trì đến hiện tại.
Đáng tiếc, hắn lớn rồi, muội muội cũng lớn, không thể ôm ấp hôn hít muội muội như trước đây. Nếu không, hắn đã có thể biết được, mình thường xuyên cho muội muội kẹo, thì muội muội có ngày càng ngọt ngào hay không.
“Ha hả.”
Thiện Tuấn Hải ngoài cười nhưng trong không cười, nhận lấy bọc kẹo cùng lời nhắn của con trai, quyết định trước khi rời khỏi thị trấn, sẽ mua mấy cân kẹo ngon hơn. Giống như việc hắn mua 5 bức tượng đất để đè bẹp Nghiêm Sơn Sinh, mấy tên nhóc con này, tất cả đều không thể hấp dẫn ánh mắt của con gái hắn trước mặt hắn.
Hắn muốn mua càng nhiều càng tốt, để mấy tên nhóc con kia “mờ nhạt trong biển người”, chỉ có như vậy là tốt nhất đối với con gái. Trong tương lai, nàng sẽ không tùy tùy tiện tiện bị con sói nào dụ dỗ cướp mất.
Thiện Phúc Đức không biết cha hắn suy nghĩ cái gì, mà cho dù có biết, thì đoán chừng cũng không sao cả.
Cha mua càng nhiều kẹo càng tốt, muội muội ăn càng nhiều kẹo thì ngày càng xinh đẹp đáng yêu.
Ba người đều có tâm tư riêng, cùng nhau đi đến một tiệm ăn không tệ, một phần giò heo hấp tương, một phần vịt kho, một phần cá hấp đậu, cùng với 3 phần mì Dương Xuân, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Phúc Tài, con nói con không muốn đọc sách, nhưng bây giờ con lại lở dở, rời trường về nhà thì có thể làm cái gì? Chẳng lẽ con muốn giống như cha của con, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời?”
Không phải Thiện Tuấn Hải khinh thường nhị ca của mình, mà là làm nghề trồng trọt thực sự rất vất vả. Bọn họ tốn nhiều tiền để đưa con trai đi học, chính vì không muốn con trai phải chịu khổ như mình. Nhưng mà bây giờ, Thiện Phúc Tài lại không phải đồng sinh, với tuổi tác hiện tại, trừ khi là chọn một nghề để học, không thì về quê làm ruộng, dường như không còn con đường thứ ba để lựa chọn.
Lựa chọn đầu tiên thì còn tốt một chút, chứ còn lựa chọn còn lại, Thiện Tuấn Hải không biết cặp đôi ca tẩu của mình đang đặt kỳ vọng khá cao vào đứa con trai này, có thể chấp nhận hay không.
“Làm ruộng rất tốt mà, con rất muốn làm ruộng.”
Nói về việc mình thích, hai mắt Thiện Phúc Tài sáng lên, buông đũa trong tay xuống, nuốt miếng giò heo thật to đang ngậm trong miệng xuống, dự định cùng tam thúc tâm tâm sự thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận