Nông Gia Lạc

Chương 32: Mang Thai

Trong lòng hắn biết đây là chuyện không đạo nghĩa, nhưng nào biết, chỉ một lần mà An Nương liền mang cốt nhục của hắn. Hiện tại hắn cũng chỉ có mình Đại Lang là con, hắn cũng muốn có nhiều con cái, nên mới sắp xếp cho An Nương một căn nhà nhỏ ở huyện thành, để nàng an tâm dưỡng thai.
Chỉ là trong lòng hắn biết rõ, nếu Lữ Tú Cúc biết chuyện này, nhất định sẽ dựa vào người nhà làm loạn,. Quan trọng là cha nàng vẫn là tú tài, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng, nếu lúc đó thật sự làm lớn chuyện, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Cho đến bây giờ, Thiện Tuấn Sơn cũng không có biện pháp nào tốt để xử trí hai nữ nhân này, đành đi một bước, tính một bước, được thế nào hay thế đó. Lúc này lại bị đệ đệ phát hiện, lo lắng chuyện trước khi bão tố, biển thường êm.
“Sơn Lang.”
Lúc hai anh em đang giằng co, cổng bị mở ra, một nữ nhân yêu kiều như liễu, nhút nhát từ trong sân đi ra, trên tay cầm một kiện áo mùa xuân.
Lư An Nương nhìn thanh niên gần đó có vài nét giống Thiện Tuấn Sơn, mắt sáng lên, có phần vui sướng.
Nghĩ rằng đây là huynh đệ của Thiện Tuấn Sơn, cũng không biết vì sao đối phương lại tìm tới đây.
“Vị này là?” Vẻ mặt thể hiện vài phần nghi hoặc đúng mực, Lư An Nương bước nhỏ tới bên cạnh Thiện Tuấn Sơn, nhỏ giọng hỏi.
Nàng cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, đứng trong một đám người cũng không có gì nổi bật.
Thiện Tuấn Hải cau mày, đánh giá nữ nhân trước mặt, vẻ mặt khinh thường. Chuyện này là sai lầm của đại ca hắn, nhưng nữ nhân này nhìn sơ qua cũng thấy, chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
Con người đều sẽ thiên vị, cho dù Thiện Tuấn Sơn là người sai thì đó cũng là đại ca hắn, đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân nối. Nhưng nữ nhân trước mắt này chính là người phá hoại gia đình êm ấm của người khác, Thiện Tuấn Hải nhìn đối phương, tự nhiên chỉ cảm thấy chán ghét.
Chưa kể, chỉ bằng cái mặt này, đại tẩu so ra dễ nhìn hơn nhiều, thật không biết đầu óc đại ca mê muội thế nào, lại đi coi trọng một nữ nhân như thế.
Thiện Tuấn Hải bĩu môi, ánh mắt dừng trên bụng hơi nhô lên của đối phương, dừng một chút, nắm tay càng siết chặt.
Lư An Nương cảm nhận được ánh mắt của Thiện Tuấn Hải, theo bản năng, ưỡn bụng mình ra. Trước mắt, đứa nhỏ trong bụng này chính là thứ đảm bảo cho cuộc sống thuận lợi nửa đời sau của nàng.
Lại nói, nàng cũng là người đáng thương.
Nhà Lư An Nương nghèo, nàng là con thứ năm, trong nhà còn có bốn tỷ tỷ, ba muội muội và một đệ đệ. Cha mẹ yêu thương đứa con trai khó có được, bán đại tỷ để xây một căn nhà ba gian. Bán nhị tỷ để mua thêm hai con heo. Bán tam tỷ để mua năm mẫu ruộng đất. Khi đệ đệ lớn, lại bán nàng, không biết để mua thêm cái gì.
Vì muốn bán giá cao, Lư gia đều bán con gái cho những nơi dơ bẩn. Nhưng đối với nữ nhi mà nói, bị bán vào những nơi như vậy, đồng nghĩa với việc cả đời bị hủy hoại..
Lư An Nương dung mạo bình thường, nhưng được cái thông minh. Sau mấy ngày khóc lóc bi thương, liền đi theo tú bà học tập thủ đoạn lấy lòng nam nhân. Dựa vào tính cách ôn nhu, dịu dàng, cuối cùng không phải hầu hạ cho những gã đàn ông thô tục, lỗ mãng, như các tỷ tỷ của nàng.
Khi nàng hai lăm tuổi, cuối cùng cũng góp đủ tiền chuộc thân. Lư An Nương không chút do dự, tự mình chuộc thân, sau đó rời quê hương, đi đến nơi không ai nhận ra nàng này.
Nàng hiểu rõ, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được. Những ân khách lúc trước nàng hầu hạ, trời nam đất bắc đều có, nếu nàng giả làm nữ tử nhà lành, không chừng ngày nào đó sẽ bị lộ. Nàng muốn tìm một phu quân cưới mình làm chính thất là điều không thể, nhưng nếu đổi mục tiêu thành việc làm thiếp thất thì lại có khả năng.
Sau một thời gian tìm kiếm, nàng nhìn trúng Thiện Tuấn Sơn. Đối phương là chưởng quầy tửu lâu, là người khôn khéo, quan trọng là nương tử ở nông thôn xa, hai vợ chồng gần gũi thì ít, xa cách thì nhiều, tình cảm không ổn định, nàng thừa dịp vậy mà tận dụng cơ hội.
Hơn nữa, nàng cũng đã hỏi thăm được, Thiện gia tuy rằng ở nông thôn nhưng lại là gia đình giàu có, trong nhà có mấy chục mẫu ruộng đất và nuôi nhiều gia súc, gia cầm.
Lư An Nương biết rõ mình không thể tìm được những nam nhân quyền quý, thậm chí ngay cả nam nhân bình thường như Thiện Tuấn Sơn, nàng cũng phải lãng phí không ít tâm tư mới có thể câu dẫn thành công. Nàng hiểu rõ tình cảnh của mình, nên vì bản thân sau này, không chút do dự tấn công Thiện Tuấn Sơn. Về sau, khi Thiện Tuấn Sơn cũng có chút cảm tình với nàng, nàng liền kể lại toàn bộ quá khứ của mình cho hắn nghe.
Nếu nói không để tâm thì chính là nói dối, nhưng mà so ra, Thiện Tuấn Sơn càng thêm thương xót nỗi bất hạnh của nàng, khâm phục sự thẳng thắn của nàng. Hơn nữa, trong bụng nàng còn đang mang con mình, càng làm cho Thiện Tuấn Sơn thêm thương yêu nàng.
Tự xưng là người đọc sách, Thiện Tuấn Sơn đã sớm bất mãn với người vợ thô bỉ ở nhà. Lữ An Nương ở kĩ phường trải qua giáo dục, cũng biết một ít chữ, có thể làm được những câu thơ lâm li. Nàng là một người phụ nữ ôn nhu, uyển chuyển, hồng tụ thiêm hương, hoàn toàn khác xa với nương tử ở nhà. Thiện Tuấn Sơn biết rõ vấn đề lớn nhất là thân phận của đối phương, nhưng tạm thời không để ý.
“Khốn nạn.”
Bên ngoài có nữ nhân còn chưa nói, lại còn làm người ta to bụng, Thiện Tuấn Hải giận cười, đây còn là đại ca khôn khéo của hắn à?
Bảo con trai nhắm mắt lại. Thiện Tuấn Hải hung hăng đấm hai cái vào mặt Thiện Tuấn Sơn. Bởi vì dùng sức lớn, trên mặt Thiện Tuấn Sơn liền bầm tím.
“Sao ngươi lại đánh người?”
Lư An Nương luống cuống. Dựa theo kế hoạch của nàng, đối phương sau khi nhìn thấy đứa con trong bụng nàng thì không kịp chờ đợi, gấp rút thông báo với người nhà Thiện Tuấn Sơn về sự tồn tại của nàng sao?
Nàng đã hỏi thăm, Thiện Tuấn Sơn chỉ có một con trai, thê tử của hắn sau khi sinh con thì không còn động tĩnh gì nữa. Cha mẹ nàng có tới tám con gái, một con trai, lại còn thấy ít muốn sinh thêm. Nên người nhà Thiện gia chắc cũng muốn như thế.
Chưa kể, luật pháp tuy cấm nạp thiếp, nhưng ở nông thôn thì làm gì có ai quản. Nàng mang thai con của Thiện Tuấn Sơn, hắn là huynh đệ của Thiện Tuấn Sơn thì nên vui mừng mới đúng chứ.
Chẳng lẽ đối phương sợ có thêm người tranh giành gia sản Thiện gia với hắn?
Lư An Nương trong lòng sợ hãi, cảm thấy đây là lý do chính xác, nhìn ánh mắt của nam tử lúc đánh người kia, càng thêm chán ghét.
“Ngày kia ta sẽ về nhà, đến lúc đó huynh cùng ta trở về. Liệu mà nghĩ cách giải thích thật tốt với đại tẩu. Còn cái thứ bẩn thỉu này, đừng có mà mang về, ta sợ làm ô uế con mắt của đại tẩu với nhà Thiện gia chúng ta.”
Nói xong, Thiện Tuấn Sơn bế con trai rời đi, không thèm nhìn lại, cũng không để ý đến sắc mặt tái mét của đại ca.
Nữ nhân kia cũng đã mang thai, Thiện Tuấn Hải không thể giúp đại ca giấu giếm tâm tư. sự tình đều là do đối phương quản không được nửa thân dưới, như vậy, dù hậu quả thế nào thì đối phương cũng nên tự mình gánh lấy.
- Giải thích câu Hồng tụ thiêm hương. Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ, nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương, ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận