Nông Gia Lạc
Chương 231: Thêm Trang
Nhưng mà hiện tại nhìn của hồi môn tam phòng cho Phúc bảo, Lữ Tú Cúc liền hiểu rõ, làm gì có chuyện lão tam không thể tới huyện thành, căn bản chỉ là bọn họ không muốn tới thôi, tài sản hoành tráng như vậy, đừng nói là huyện thành, cho dù là phủ châu, kinh thành, bọn họ đều có thể đi đến, cuộc sống có thể nói là tương đối thoải mái.
Lúc này Lữ Tú Cúc liền có chút bất bình, căm giận, mấy năm nay bên trong ba nhà, cuộc sống của đại phòng bọn họ là khổ sở nhất, con trai độc nhất Phúc Tông còn ở trường học, thỉnh thoảng có chép một ít sách, phụ giúp mua đồ trong nhà, nguồn tiền chủ yếu trong nhà cũng chỉ do Thiện Tuấn Sơn làm trưởng quầy thu vào.
Trong lòng hai vợ chồng già vẫn nghĩ tới đứa cháu trai Phúc Tông này, mấy năm nay, lâu lâu cũng sẽ nới lỏng tay, lấy ra mười lượng, hai mươi lượng chu cấp cho đại phòng, sau khi đại phòng sinh cháu cố gái, bạc cho nhiều hơn một chút, ít nhất cũng đủ để người một nhà sinh sống ở huyện thành, không có gánh nặng quá lớn chuyện tiền bạc.
Trước kia Lữ Tú Cúc cảm thấy đủ, lúc này, nhìn của hồi môn của Phúc bảo hoành tráng như vậy, nàng lại cảm thấy như thế là không đủ.
Đều là con trai của hai ông bà lão, không lý nào tam phòng mặc vàng đeo ngọc, còn đại phòng bọn họ chỉ mua thêm vài bộ quần áo, đều phải tính toán kỹ lưỡng, Lữ Tú Cúc cảm thấy cha mẹ chồng nên bồi thường cho đại phòng một ít tài sản, như vậy mới công bằng.
Lúc này Lữ Tú Cúc đã sớm quên chuyện lúc trước phân gia đã nói rõ, tam phòng phụng dưỡng hai ông bà lão, sau này đồ hai ông bà lão để lại, tất cả đều thuộc về tam phòng.
Thậm chí, lúc trước khi phân gia, đại phòng cùng nhị phòng chiếm được phần hơn, mà tam phòng chịu trách nhiệm chăm sóc hai ông bà lão, tài sản được chia là ít nhất, mấy năm nay, tiền tam phòng kiếm được, không liên quan gì đến bọn họ, nếu Thiện Tuấn hải nhẫn tâm một chút, thậm chí có thể ngăn cản hai ông bà lão chu cấp cho đại phòng, nếu mà như vậy, chỉ sợ cuộc sống của đại phòng, sẽ khổ sở hơn nhiều so với hiện tại.
Nhưng lúc này Lữ Tú Cúc không thể nghĩ được đến đó, nhìn một hàng tràn đầy của hồi môn, nhìn những trang sức chau báu lộng lẫy, bắt mắt, nàng chỉ nghĩ đến việc có nên sớm giành lấy phần tài sản đại phòng bọn họ nên có từ tay hai ông bà lão hay không.
“Họ hàng thêm đồ !”
Danh sách của hồi môn cuối cùng cũng đọc xong, tới lúc người thân cho thêm đồ, là đại bá, theo thứ tự, một nhà Thiện Tuấn Sơn là người đầu tiên thêm trang.
Phúc Bảo nhìn đại bá nương cười cười, nàng thích nhất là đại bá nương.
Trước khi thêm trang, Lữ Tú Cúc đã nghĩ kĩ rồi, nàng dự định đem hai mươi lượng bạc đã tính toán trước với phu quân sửa thành mười lượng bạc, của hồi môn đã đủ phong phú, căn bản là không cần nhà bọn họ phải dệt hoa trên gấm.
Nhưng mà nhìn thấy Phúc Bảo với hai lúm đồng tiền trên gương mặt, Lữ Tú Cúc nóng lòng phát hiện ra, nàng lại không thể kiểm soát.
Không chỉ đem hai mươi lượng bạc đã chuẩn bị tốt ra, nàng cư nhiên còn bị mê mê hoặc hoặc đem vòng ngọc bích đã đeo trên tay mình nhiều năm, vô cùng đáng quý ra để xuống.
So với trang sức của hồi môn của Phúc Bảo thì cái vòng tay ngọc bích này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với Lữ Tú Cúc mà nói, đây là trang sức tốt nhất mà nàng có.
Đợi thêm trang xong, lúc quay lại vị trí của mình, nhìn cánh tay trống trơn, Lữ Tú Cúc bi thống ôm chặt ngực của mình.
Cái gì mà tiểu yêu tinh chứ, đây rõ ràng chính là ma quỷ!
“Nương, mấy năm nay, người với lão tam kiếm được không ít gia sản nha.”
Sắp xếp xong những vật dụng mới thu nạp không ít, hơn nữa ba ngày sau là ngày Phúc Bảo xuất giá, về tình về lý, với thân phận của Lữ Tú Cúc thì nàng đều nên ở lại nhà cũ để phụ giúp.
Đúng lúc nàng cảm thấy thuận lợi, nhân cơ hội Tưởng bà tử đang ngồi nghỉ ngơi ở hậu viện, lén đi tới.
“Đúng là kiếm được không ít, có điều đó cũng là bản lĩnh của lão tam, người làm nương như ta chỉ giúp hắn một chút thôi.”
Tưởng bà tử ăn muối còn nhiều hơn Lữ Tú Cúc ăn cơm, làm xong không biết được con dâu trưởng sau khi thấy của hồi môn của Phúc Bảo thì bắt đầu tính toán với bà.
“Sao có thể chứ, lão tam còn trẻ như thế, có thể tạo được gia nghiệp như vậy, đều là công lao của nương người.”
Lữ Tú Cúc không đồng ý lời lão thái thái nói, nếu thật sự như lão thái thái nói, của cải trong nhà đều là của lão tam kiếm được, đại phòng bọn họ sẽ không có lấy một phần, nhưng nếu trong những thứ đó lão gia, lão thái thái cũng có một phần, thì con trai trưởng, con dâu trưởng, Lữ Tú Cúc không tránh khỏi việc muốn sửa dụng quyền lợi trai trưởng dâu trưởng của mình, đòi hỏi lão thái thái một phần.
“A !”
Lão thái thái quay đầu, ánh mắt tối sầm nhìn con dâu trưởng, Lữ Tú Cúc bị nhìn chột dạ, nhưng khi nghĩ tới hàng ngàn vạn lượng bạc kia, nghĩ tới vô số đất đai và dinh thự, ý chí lập tức kiên định hơn nhiều.
“Thôi thì ta cũng nói thật, trong tay ta đúng là có một số ít của để dành, số lượng cũng không ít, nhưng mấy thứ này, đợi sau khi ta qua đời, lại chia cho ba huynh đệ của Tuấn Sơn.”
Tưởng bà tử lại bất công, bà cũng là mẫu thân, không thể nào trơ mắt nhìn nhà lão đại và nhà lão nhị sống quá mức bình thường được.
Nhưng bà cũng hiểu, lúc bà còn sống, không thể thể hiện điểm này quá nhiều, nếu không, dựa vào tính tình của vợ chồng lão đại và con dâu thứ hai, rất có khả năng sẽ tận dụng thời cơ, từ nay về sau, ăn bám vào vợ chồng già bọn họ, không có chí tiến thủ, chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
Cho nên bà sẽ để lại cho lão đại và lão nhị một số tiền, nhưng số tiền này phải để sau khi bà qua đời mới đưa, ba đứa con trai này được chia nhiều hay ít thì phải xem lúc còn sống, ba đứa nó hiếu thuận với bà thế nào.
Tưởng bà tử là một lão thái thái minh mẫn, suy nghĩ làm việc không kém những tông phụ trong đại trạch viện, bà quyết định như vậy, thật sự cũng là vì hiểu rõ tâm tư của mấy đứa con trai và con dâu.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lữ Tú Cúc cũng không dám dây dưa nữa.
Nàng hiểu rõ mẹ chồng nàng là nữ nhân kiên quyết như thế nào, lúc này, nấu nàng tiếp tục dây dưa, rất có khả năng mười lượng, hai mươi lượng ngày thường chu cấp sẽ không còn, sau này cha mẹ chồng qua đời, tài sản trong tay bọn họ được chia ra thì đại phòng cũng chiếm được một phần không ít.
Nhưng thấy những cái rương đầy của hồi môn, lợi ích của mình vẫn chưa đạt được, vẫn khiến cho Lữ Tú Cúc cảm thấy hụt hẫng.
“Đại bá nương, con đang muốn tìm người đây.”
Lữ Tú Cúc thất bại ra về từ chỗ lão thái thái, còn chưa đi tới tiền viện để phụ giúp, đã bị Phúc Bảo ngăn lại.
“Con thấy lúc nãy khi người thêm trang cho con, có chiếc vòng ngọc mà người đã đeo nhiều năm, nghĩ tới lúc này cánh tay trống vắng, người nhất định không quen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận