Nông Gia Lạc

Chương 252: Thái Tử

Trong miệng người trước mắt này là con vợ cả, đứng hàng thứ hai, vừa lúc ứng với thái tử điện hạ, trong miệng hắn nhắc tới con trưởng do thiếp thất không được sủng ái sinh ra, lúc này lại ứng với hoàng trưởng tử do Hiền phi sinh ra, trong miệng hắn, con thứ sau do vợ kế sinh ra lại ứng với lục hoàng tử, cái gọi là nhà ngoại của tứ đệ là thủ lĩnh hộ vệ, hẳn là tứ hoàng tử có nhà ngoại là Trấn quốc tướng quân, mà nhà ngoại của cửu hoàng tử chính là đại nho đương đại, vừa lúc ứng với cửu đệ có ông ngoại là phụ tá.
Cái gọi là chuyện xưa của bằng hữu hắn, hiển nhiên chỉ là lớp vỏ ngụy trang, cứ như vậy, người đối diện rốt cuộc có thân phận gì vừa nghe là đã biết ngay.
“Bằng hữu này của ta từ nhỏ đã được dạy dỗ để kế thừa gia nghiệp, từ trước đến nay cũng luôn nơm nớp lo sợ, không dám có điều gì buông lơi, nhưng mà hắn không rõ vì cái gì, từ trước đến nay phụ thân hiền lành luôn hài lòng với hắn lại thay đổi, răn dạy hắn khắp mọi nơi, thậm chí bắt đầu nâng đỡ những huynh đệ kia của hắn, dường như là muốn thay đổi vị trí người kế thừa, ta cũng không hiểu được chuyện này, không biết phu nhân có thể giúp ta khỏi u mê không?”
Trạm Chân nghĩ, phụ hoàng yêu thích cô nương này như vậy, thậm chí còn mang miếng ngọc bội luôn đeo bên người để tặng, tuyệt đối không phải bởi vì trên người cô nương này có một thứ gì đó rất đặc biệt khiến người ta yêu thích, nhất định còn có một điểm bí ẩn gì đó mà hắn không nhận thấy được.
Lúc này Trạm Chân có cảm giác như ngựa chết được cứu sống, hắn cảm giác được, sau khi phụ hoàng từ Thanh Châu trở về, quan hệ vốn dĩ có chút ăng thẳng của hai cha con đã giảm bớt, hắn suy đoán có lẽ ở Thanh Châu đã xảy ra việc gì đó, khiến phụ hoàng động tâm, có lẽ sự xúc động này có quan hệ gì đó với cô nương đang ở trước mặt này.
Phúc Bảo nghe xong “chuyện xưa” của Trạm Chân thì bắt đầu suy nghĩ.
Miếng ngọc bội kia nàng chỉ đoe lúc đến Hầu phủ, sau khi từ Hầu phủ trở về, biết được lai lịch của miếng ngọc bội này, nàng không còn đeo trên người nữa.
Nhớ lại những chuyện xảy ra lúc ở Hầu phủ, hiển nhiên chỉ có lão phu nhân Hầu phủ là nhận ra miếng ngọc bội này.
Dù sao cũng là vật bên người của hoàng đế, trừ những người đã từng tiếp xúc gần gũi với hoàng đế ra thì làm gì có ai nhận ra được.
Cứ như vậy, người đem chuyện này tiết lộ cho người được chọn làm hoàng thái tử này cũng đã rõ ràng, Phúc Bảo bắt đầu suy nghĩ đến ảnh hưởng của việc vị thái tử trước mắt này đăng cơ đối với Thiện gia bọn họ.
Hiển nhiên, Hầu phủ sau lưng đã đứng chung hàng, mà đối tượng đứng chung hàng này chính là vị thái tử trước mặt đây, tuy nói Hầu phủ hưng thịnh hay suy tàn không có quan hệ lớn với Phúc Bảo, nhưng với một số người mà nói, Thiện gia có thể có được hôm nay không tránh khỏi là nhờ Vinh Tín.
Khả năng rất lớn là trong bọn họ, một người vinh tất cả đều vinh, một người tổn hại, mọi người cùng tổn hại, một khi Hầu phủ đứng sai chiến tuyến, bị vị vua kế vị tương lai cách chức, Thiện gia chắc chắn cũng không được tốt đẹp.
Chưa nói đến chuyện sẽ bị chèn ép, những người luôn mơ ước sản nghiệp của Thiện gia trước giờ sẽ không kiêng nể, chỉ sợ sẽ làm những chuyện phiền hà, gây khó chịu cho mọi người, đây không phải là điều Phúc Bảo hy vọng nhìn thấy.
“Ta không biết tình cảnh hiện giờ của vị bằng hữu ngươi rốt cuộc là như thế nào, nhưng ta tin rằng nếu cha hắn coi trọng hắn trong nhiều năm như vậy, cũng bồi dưỡng hắn trở thành người kế thừa nhiều năm như thế, tình cảm gửi gắm cho hắn nhất định là nhiều hơn rất nhiều so với những đứa con khác. Người già rồi, sẽ hay nhớ đến chuyện cũ, ngày thường, có thể quan tâm tới lão nhân ấy nhiều hơn, khiến ông ấy cảm thấy trong mắt bằng hữu kia của ngươi không phải chỉ là phần gia nghiệp kia, tình cảm cha con cũng có thể được xoa dịu nhiều.”
Trong hoàng cung đều là những kẻ tin anh, người ta có thể sinh tồn, thuần thục trong môi trường tỉ lệ tỷ vong cao như thế, còn nàng ngay cả trạch đấu ở Hầu phủ cũng không chịu được một chút thì nghĩ gì tới việc chỉ dẫn người ta tranh đấu.
Phúc Bảo vắt hết óc tự suy nghĩ một phen, đặt tình huống này vào bối cảnh tranh đấu dữ dội của triều đại Cửu Long ở thế giới kia, tham khảo không ít chỉ đạo, kiến nghị trên mạng dành cho vị thái tử xui xẻo đó, mới đưa ra một câu trả lời như vậy.
Trạm Chân cười cười, không biết có để những lời Phúc Bảo vừa nói đặt trong lòng hay không.
Cha con, hoàng gia thì làm gì có cha con, mấy năm nay phụ hoàng kiêng kị hắn khiến hắn cảm thấy hoài nghi ký ức tốt đẹp ấm áp trước đây lúc hắn còn nhỏ, ở chung với phụ hoàng.
Có điều những lời Phúc Bảo nói vẫn khiến hắn không khỏi xúc động, hắn bỗng nhiên ý thức được, ở vào cái vị trí này của hắn, chân chính ứng với câu nói kia là không tranh tức là tranh.
Hắn đã là Thái tử, tranh giành nữa thì chính là hoàng đế, còn những huynh đệ kia của khác thì không giống vậy, bên trên còn có hắn làm cái đích ngắm, phụ hoàng đối với bọn họ càng bao dung, nhẫn nại, lúc này, cho dù bọn họ làm càng, quá phận sự, nhưng chỉ cần hắn phản kích, thì e rằng trong lòng phụ hoàng, vẫn chỉ không yêu thương một người là hắn.
Đương nhiên không phải nói hắn hoàn toàn từ bỏ việc chèn ép mấy huynh đệ dã tâm bừng bừng kia, mà chính là hắn phải làm sao để phụ hoàng thấy hắn là người không tranh không đoạt.
Mấy năm nay hắn bị các huynh đệ ép cho cuống cuồng, chỉ sợ cũng bởi như vậy mà khiến cho phụ hoàng hắn nghĩ hắn khó lòng chờ đợi muốn ngồi ngay lên cái ngôi vị hoàng đế kia, do đó kiêng kị với hắn.
Trong lòng lập tức được thông suốt, Trạm Chân lại cười cười, sau đó gật đầu với Phúc Bảo rồi rời đi. Sau khi hắn đi, khách hàng của tiệm hoành thánh cũng vơi đi phân nửa.
Phúc Bảo rốt cuộc có thể an tâm ăn hoành thánh của mình, nhưng lúc cúi đầu xuống, những viên hoành thánh vốn dĩ tinh xảo, đáng yêu đã sớm bị phình nước, trở thành một chén cháo hoành thánh nhão nhẹt.
Thật không nên ở lại kinh thành này!
Với nguyên tắc không lãng phí, Phúc Bảo ăn xong chén hoành thánh trương nước nhão nhẹt, thở phì phì, trong lòng quật chết đám người hoàng gia này.
Vinh Ưng là con trai duy nhất của Vinh Tín, mấy năm nay hắn luôn mang theo bên cạnh để dạy dỗ, giữa gai cha con đương nhiên sẽ không có quá nhiều bí mất, cũng không có lo lắng con trai sẽ làm cái gì phạm vào cấm kị phía trên, Vinh Tín thường xuyên cùng con trai bàn luận về thái độ của những quan viên và hoàng thất trong triều đình, đây cũng là để chuẩn bị cho con đường làm quan của con trai sau này.
Việc hoàng đế mang miếng ngọc bội cuộn gió đưa cho Phúc Bảo, chuyện này bị người của Vinh gia biết chuyện không cho làm lộ ra ngoài, nhưng Vinh Tín vẫn như cũ nói cho con trai Vinh Ưng.
Với Vinh Tín mà nói, Thiện gia cũng coi như là một phần thế lực của hắn, hắn cũng hy vọng sau lượt của hắn, tiểu bối hai nhà có thể tiếp tục giao hảo, nhưng Vinh Tín cũng đã nhìn ra, chính là đứa con trai này của hắn lcu1 nhỏ đã được lão tổ tông mang theo bên cạnh, khó tránh khỏi có chút kiêu căng, tự phú, đối với xuất thân của Thiện gia như vậy, hắn chưa chắc sẽ chân chính để trong lòng, để phòng ngừa giao tình giữa hai nhà sẽ giảm xuống ở đời con trai, Vinh Tín dứt khoát dùng miếng ngọc bội này coi như là lợi thế của Thiện gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận