Nông Gia Lạc
Chương 164: Nguy Hiểm
Thiện Phúc Bảo cảm thấy hôm nay Nghiêm Sơn Sinh rất kì quái, giống như nàng là mãnh thú hồng hoang, nhìn một cái là có thể giết chết hắn vậy.
Rõ ràng lúc trước cả nhà ở chung còn tốt lắm mà? Phúc Bảo không rõ, dứt khoát túm lấy tay hắn kéo tới thùng gỗ.
“Đủ, đủ ấm rồi! Phúc Bảo, muội ra ngoài đi, ta muốn tắm rửa!”
Cái gì mà đủ ấm chứ, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy mình bị Phúc Bảo nắm tay tới mức cháy khét rồi.
“Được rồi, nếu nước không đủ ấm, huynh gọi ta một tiếng, ta bảo ca ca ta vào thêm nước cho huynh.” Phúc Bảo gật gật đầu, lúc đi tới cửa vẫn chưa yên tâm: “Trên đường đến đây huynh có bị thương không? Trong nhà có thuốc trị thương, nếu bị thương, đợi chút nữa tắm xong, ta giúp huynh bôi thuốc.”
Có lẽ vì cả hai đã quá quen thuộc, trong lúc nhất thời Phúc Bảo đã quên mất những kiêng kị của nam nữ thời đại này.
“Không, không bị thương!”
Nghiêm Sơn Sinh lâng lâng, nghĩ tới cảnh tượng mình để lưng trần, đôi tay Phúc Bảo trắng nõn, tinh tế, dịu dàng giúp hắn thoa thuốc trên da thịt, lập tức xấu hổ, hận không thể lập tức chôn thân mình cao lớn của mình trong thùng nước, để Phúc Bảo không thấy được sự khác thường của mình.
Mơ hồ có một chút thất vọng nho nhỏ, nghĩ tới hình ảnh kia, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy có chút hối hận, khi không để cho những lưu dân trên đường đó chém mình vài đao.
‘Được rồi, huynh cứ từ từ mà tắm.”
Phúc Bảo bĩu môi đóng cửa phòng lại. Nàng vẫn cảm thấy hôm nay Sơn Sinh ca ca kì lạ, trước giờ nàng còn không biết Sơn Sinh ca có tật xấu nói cà lăm đó.
Sau khi Phúc Bảo đóng cửa rời đi, cuối cùng Nghiêm Sơn Sinh cũng dần ổn định được kích động trong lòng. Hắn cởi quần áo trên người ra, đang lúc định nhảy vào thùng nước, đột nhiên nghĩ tới một việc, cả người trần trụi đi tới túi xách của mình, lấy ra bên trong một cái hộp gỗ, mở hộp gỗ ra, bên trong là một đống cánh hoa đã phơi khô.
Lấy một nắm ném vào trong nước, nhìn những cánh hoa khô theo hơi nước giãn nở ra, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát, Nghiêm Sơn Sinh hài lòng gật đầu, lúc này mới nhảy vào trong thùng nước.
Đương nhiên, hắn cũng chưa quên giơ cái tay lúc nãy được Phúc Bảo nắm lên cao. Cái tay này so với hoa, còn thơm hơn nhiều.
Lúc Thiện Tuấn Hải và Thiện lão gia mang tâm sự nặng nề từ nhà thôn trưởng trở về, hai cha con Nghiêm Khôn cũng đã tắm rửa xong bằng nước ấm thoải mái và thay xiêm y sạch sẽ.
Thời điểm khi bão tuyết vừa mới xuất hiện, Thiện gia đã sớm mua đủ than, củi, cho nên, dù bên ngoài trời lạnh buốt nhưng mọi nơi trong nhà luôn đầy đủ lửa than. Nhưng hiện tại, vật tư trở nên thiếu thốn, cả nhà không thể lãng phí như vậy nữa. Trừ buổi tối khi đi ngủ, thì thời gian còn lại, mọi người đều tập trung vào nhà chính, như vậy có thể tiết kiệm một khoản than đá, củi lửa.
Hai cha con Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh uống một bát canh nóng, cảm nhận được độ ấm áp dễ chịu trong căn phòng, thần kinh vốn căng cứng lập tức được thả lỏng.
Bên kia, Phúc Bảo thay Nghiêm Sơn Sinh thu dọn quần áo, có chút nghi hoặc, trong căn phòng đó vẫn còn thoang thoảng một mùi hương hoa chưa kịp tiêu tán.
“Ca, huynh có cảm thấy trong phòng này có mùi gì đó không?”
Phúc Bảo nghi hoặc hỏi ca ca bên cạnh. Lúc này, thùng nước trong phòng đã được Nghiên Sơn Sinh dọn ra ngoài, cánh hoa khô trong thùng nước cũng đã sớm bị hắn tiêu hủy chứng cứ. Bởi vậy, cho dù Phúc Bảo thông minh đến đâu cũng không thể tưởng tượng được, một hán tử cao tráng như Nghiêm Sơn Sinh lại có sở thích tắm cánh hoa.
“Mùi gì là mùi gì?”
Thiện Phúc Đức không mẫn cảm với hương hoa như muội muội. Lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ về kì thi mùa xuân năm sau, cũng không biết chịu ảnh hưởng của bão tuyết như thế này, kì thi mùa xuân sang năm còn có thể cử hành đúng kì hạn hay không.
“Chắc là muội nghe nhầm rồi?”
Phúc Bảo vẫn cảm thấy là lạ, ôm quần áo đi về phía nhà bếp.
“Khôn tử, ngươi nói ta nghe một chút, bây giờ trấn trên như thế nào?”
Thiện Tuấn Hà theo đệ đệ đến, đi cùng hắn còn có con trai Thiện Phúc Tài. Tô Tương nhìn về phía sau của hắn, không nhìn thấy nhị tẩu Vương Xuân Hoa, sau khi chắc chắn đối phương không có đến cùng, mới đóng cửa sân lại rồi cùng nhau đi vào nhà chính, không để gió lạnh ùa vào.
“Mọi người uống canh nóng trừ hàn khí trước đã.”
Tô Tương bưng một cái nồi to, Phúc Bảo tay cầm chồng chén đi phía sau. Sau khi mở nắp nồi ra, một mùi thịt thơm liền xông vào mũi.
Hiện tại thời tiết vô cùng lạnh, trang trại chăn nuôi mặc dù được che chắn kín đáo, nhưng mỗi ngày vẫn có gia súc bị lạnh chết. Những gia súc bị chết đó, trừ một phần giữ lại cho nhà mình đủ dùng, còn lại, Thiện gia đều bán rẻ cho những người trong thôn, hoặc là đưa cho những bằng hữu thân thích. Lượng lương thực dự trữ trong nhà không biết ăn được tới khi nào, nên đối với đa số người trong thôn mà nói, thịt heo dê Thiện gia bán rẻ ra, liền trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất.
Nhất là thịt dê, ngày mùa đông, không có thứ gì giữ ấm và bổ dưỡng bằng một nồi canh dê nóng hổi.
Hôm qua, chỗ trang trại chăn nuôi vừa mới chết một con dê hai tháng tuổi, Thiện gia giữ lại một nửa, còn lại không bán mà gửi cho Tưởng Thục Lan một ít, cho Thiện Tuấn Hà một ít. Nửa con dê Thiện gia giữ lại cho nhà mình được Phúc Bảo dùng để nấu một nồi canh thịt dê củ cải thật to. Nồi thịt dê trước mặt cả nhà lúc này đã được hầm nấu cả đêm, bao nhiêu tinh hoa ẩm thực đều ở trong cái nồi này. Củ cải không cần dùng răng cắn, chỉ cần đầu lưỡi vừa chạm nhẹ, hương vị củ cải ngọt ngào, hơi cay cay liền tan ngay trong miệng, cùng với một khối thịt dê tươi ngon chạy từ yết hầu xuống tới dạ dày, hơi ấm cùng vị tươi ngon sẽ khiến cho dạ dày vốn lạnh băng đạt được sự hưởng thụ tốt nhất.
Hai cha con Nghiêm Khôn đã uống xong chén canh thịt dê, thời điểm Tô Tương múc canh dê cho những người khác trong nhà, lại múc thêm cho bọn hắn một chén nữa.
“Khôn tử, ngươi cũng biết, đứa con gái thứ hai nhà ta gả ở trấn trên, trước đó mấy ngày, những cô nương trong thôn gả trên trấn trên huyện thành đều trở về nhà mượn lương thực, nhưng đứa con gái thứ hai nhà ta lại không có quay về.” Thiện Tuấn Hà vừa uống canh thịt dê, vừa tiếp tục vấn đề.
Hai con gái của hắn, con gái lớn thì gả cho Từ gia thôn bên cạnh, đồng ruộng Từ gia nhiều, cho dù có bán lương thực thì số còn lại cũng đủ để bọn họ chống đỡ tới vụ thu hoạch mùa xuân, chỉ cần ăn tiết kiệm một chút, việc chống đỡ lâu dài sẽ không thành vấn đề. Hắn chỉ lo lắng cho con gái thứ hai Lan Nương được gả ở trấn trên, mấy ngày nay không thấy Lan Nương về nhà, mà hắn là cha vợ nên không tiện lên trấn trên. Kỳ thật, con đường hiện tại không hề dễ đi. Những đoạn đường ngay cửa mấy hộ gia đình còn tốt một chút, những nơi khác tuyết đều bị tuyết phủ quá bắp chân, mà những chỗ ao trũng, tuyết đọng càng sâu.
Người đạp lên ụ tuyết đọng, mỗi bước đều tạo thành 1 hố sâu, mỗi lần rút chân từ hố sâu lên để đi tiếp, đều là một việc vô cùng tốn sức. Cho dù Phúc Bảo đã “phát minh” xe tấm ván gỗ để đi lên trấn trên, thì vẫn tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận