Nông Gia Lạc
Chương 143: Vinh Ưng
Cộng thêm số tiền hôm nay mà nàng kiếm được, nàng đã tích được khoảng 500 lượng bạc. Năm nay vào sinh thần của gia nãi, cha mẹ và ca ca, nàng cũng có thể tặng một phần lễ vật đáng giá.
Còn có Sơn Sinh ca, Khôn tử thúc, đám người đại bá nương, từng người từng người hiện lên trong đầu Phúc Bảo. Đối với nàng mà nói, ở thời đại này, hầu như không có người nào là đối xử không tốt với nàng cả. Những bằng hữu thân thích bên cạnh nàng, đều đối với nàng vô cùng nhiệt tình. Bởi vì nàng yêu quý nhiều người như vậy, nên số tiền 500 lượng bạc này, xem ra cũng không phải là nhiều.
Đếm trên đầu ngón tay, Phúc Bảo cười thở dài. Quả nhiên, làm một nữ hài khiến người khác yêu thích cũng khiến cho người ta cảm thấy, đây là một gánh nặng ngọt ngào.
Chỉ là, gánh nặng như vậy, nàng hy vọng mình có thể gánh vác cả đời.
“Kiếm được bao nhiêu tiền, mau đem hết ra đây.”
Phù Tú Liên vừa bước vào cửa, đã thấy nương của nàng đợi sẵn ở đấy. Nhìn thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên, đưa tay ra đòi tiền của nàng: “Các ngươi là những tiểu nha đầu, căn bản là không thể giữ tiền. Ngươi yên tâm, số tiền này là nương giữ gìn, tích góp cho ngươi. Đợi đến khi ngươi xuất giá, có thể đặt mua cho ngươi một của hồi môn như ý.”
Phù nương tử nghiêm khắc nhìn chằm chằm con gái, tư thế giống như nếu nàng không đưa tiền ra, thì sẽ không cho nàng vào cửa.
Ý cười trên mặt Phù Tú Liên nhạt dần, nhịn tủi thân vào lòng, mở túi tiền, lấy 20 quan tiền bên trong, đưa hết cho nương của nàng.
“Chỉ có 20 quan? Nha đầu Thiện gia kia cũng quá keo kiệt, tính tình y chang nãi nãi của nàng ta.”
Phù nương tử nhìn số tiền trong tay có chút bất mãn, cứ thế tự nhiên nổi giận trút lên đầu Phù Tú Liên: “Ngươi cũng thật là cái thứ không có tiền đồ. Tiểu nha đầu Thiện gia người ta, có thể khiến cho bầy khỉ trên núi yêu thích nàng ta, bởi vậy mà kiếm ra tiền. Ngươi chơi với nàng ta nhiều năm như vậy, sao lại không học được cái gì hết thế hả? Núi này thuộc thôn, khỉ trên núi cũng phải thuộc thôn, nếu ngươi mà có thể làm được việc này, nhà chúng ta có thể phát tài to rồi!”
Đối với Phù nương tử mà nói, Thiện Phúc Bảo chính là ngu ngốc, cho đám khỉ với bầy sóc hết ăn rồi lại uống, nhà nàng còn chưa được ăn ngon như đám khỉ đâu. Nếu đổi lại là nàng có cái năng lực này, mỗi ngày có thể mang được bao nhiêu người lên núi thì sẽ mang theo bấy nhiêu. Chỉ cần một thời gian ngắn, là có thể kiếm được số tiền đủ để xài cả đời.
Chỉ tiếc là, đám khỉ trên núi kiêu ngạo, khó thuần hóa, trừ Phúc Bảo ra, ai lên núi chúng nó cũng không thèm phản ứng. Nếu náo động không tốt, có khi còn bị đám khỉ đó chỉnh cho một trận. Điều này khiến cho người trong thôn dù biết Thiện Phúc Bảo dựa vào việc này để kiếm tiền, nhưng cũng không thể bắt chước theo.
Phù nương tử biết điều này, nhưng nàng vẫn cảm thấy con gái của mình không có bản lĩnh. Nếu Thiện Phúc Bảo là con gái của nàng, thì nàng cần gì phải ra đồng vất vả kiếm tiền nữa, đã sớm ngồi ở nhà hưởng phúc rồi.
Im lặng lắng nghe mẫu thân quở trách, đợi đối phương mắng đủ rồi, Phù Tú Liên mới đi thật nhanh về phòng mình. Sau khi vào phòng, đóng cửa thật chặt, nàng mới móc phía dưới miếng lót giày của mình 10 quan tiền, trên mặt hiện lên ý cười.
Nàng với Phúc Bảo không giống nhau. Trên thế giới này, người nàng có thể dựa vào, chỉ có chính nàng mà thôi.
Bánh táo trong sọt tre đã được phân phát hết, nên Phúc Bảo có thể dễ dàng chồng các sọt lại với nhau mang về nhà. Trước khi nàng ra khỏi cửa, trong nhà chỉ có gia nãi ở nhà. Còn cha mẹ nàng, từ lúc Thiện gia mua thêm mảnh đất ở đầu thôn, sau đó mở tiệm ăn, thì thời gian chủ yếu ban ngày, hai người họ đều trông coi ở ngoài tiệm ăn, nếu không thì cũng đi kiểm tra chỗ trang trại chăn nuôi.
Mấy năm gần đây, Tưởng bà tử và Thiện lão gia đều nhàn rỗi, là do tuổi họ đã cao, người trong nhà lo lắng họ sẽ mệt nhọc, vất vả. Bởi vậy, đa số thời gian, hai ông bà già chủ yếu nghỉ ngơi trong nhà, nếu không thì chính là đi tìm mấy lão bằng hữu để tán gẫu.
Lúc Phúc Bảo ra ngoài đi lên núi, trong nhà vẫn còn an tĩnh, nhưng trong khoảng thời gian nàng lên núi, hiển nhiên là có khách quý ghé thăm. Phúc Bảo nhìn mấy chiếc xe ngựa đang đậu trước sân nhà mình, lập tức nhận ra ký hiệu của Vinh phủ ở phía trên.
“Vinh thúc!” Chưa vào tới nhà, Phúc Bảo đã sung sướng kêu to.
Vinh Ưng đang cảm thấy chán muốn chết, thì nghe được giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ, rốt cuộc cũng có chút hứng thú. Chủ nhân của giọng nói này, còn không phải chính là người cái gì cũng tốt trong miệng cha hắn, Thiện Phúc Bảo sao?
Hắn giương mắt nhìn ra ngoài sân, liền thấy một tiểu cô nương da trắng nõn nà, bởi vì vừa từ trên núi xuống, phải vận động mạnh nên gương mặt trở nên hồng hào, đang chạy vọt vào sân, sau lưng còn có một chồng sọt tre.
Bởi vì mùa đông, Phúc Bảo mặc trên người không ít đồ, lúc này nhìn qua có vẻ tròn trịa. Thêm vào đó, lớp áo da thỏ bên trong bị lộ ra một lớp lông xù xù, càng khiến nàng thêm ngọt ngào đáng yêu.
Trong kinh thành, những tiểu thư sinh ra trong gia đình quyền quý, có cao ngạo, lạnh lùng, cũng có dịu dàng ôn nhu. Cũng có một số người có vẻ bề ngoài bình thường, nhưng khí chất nổi bật. Những cô nương hoạt bát, đáng yêu giống như Phúc Bảo cũng có không ít.
Bình thường, đối với những nữ hài đó, dù có bộ dạng như thế nào Vinh Ưng cũng không để trong lòng. Dù sao hắn cũng cảm thấy, mấy cô nương đó có xinh đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng hắn. Nhưng Phúc Bảo lanh lợi hoạt bát thì khác. Nàng khiến cho người đối diện có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Vinh Ưng cảm thấy, mấy đường tỷ, đường muội ở nhà cũng không thể đáng yêu như vậy.
Vinh Ưng liền nhớ tới trước đây, hắn từng nuôi một con thỏ tuyết lông dài, được mua từ thương nhân nước ngoài. Nó đặc biệt mềm mại, nhỏ nhắn, khiến người ta chỉ muốn ôm trong tay, che chở thật tốt.
Chỉ tiếc, thỏ tuyết bị thập tam đường muội của đại phòng nhà lớn nhìn trúng. Xét về thân phận, nhà đại phòng của nhà lớn mới chính là đại phòng, đợi sau khi tằng tổ phụ qua đời, đối phương có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa hầu vị. Còn nhị phòng bọn họ với tam phòng đều phải ra khỏi phủ. Cho dù tằng tổ mẫu yêu thương hắn, nhưng khi thập tam muội mở miệng nói muốn thỏ tuyết kia, tổ mẫu cuối cùng vẫn mở miệng bảo hắn mang thỏ tuyết đưa cho đường muội.
Sau đó…
Vinh Ưng nhớ Tuyết Đoàn Nhi “ngoài ý muốn” ăn phải thứ không nên ăn, nên chết. Thập tam đường muội vừa có Tuyết Đoàn Nhi chưa bao lâu, vẫn còn yêu thích, bởi vậy còn khóc lóc thảm thiết. Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên tia tiếc nuối.
Thật đáng tiếc! Hắn ghét nhất là đồ của mình bị người khác động vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận