Nông Gia Lạc
Chương 173: Không Bình Thường
Canh gà, canh heo thay đổi luân phiên, nguyên vật liệu đi cùng lại không hề trùng lặp, Lan Nương vừa uống vừa không kiềm được nước mắt.
Khi còn nhỏ, nàng không phải là chưa từng ganh tị với Phúc Bảo muội muội, chỉ là cái loại ganh tị này không phải vì nàng ganh ghét đường muội được yêu thương, mà là nàng đau xót cho chính mình, cảm thấy mình không được mẫu thân yêu thương, lại càng không được gia nãi thương tiếc.
Nhưng lúc uống mấy chén canh gà này, Lan Nương liền có chút hối hận. Nàng cảm thấy, kì thật nãi nãi vẫn rất yêu thương nàng, chẳng qua nãi nãi là người hướng nội nên mới không thể hiện ra, còn không phải sao, sau khi nàng xảy ra chuyện, tình cảm liền bộc lộ ra ngoài, thể hiện rằng bà thật sự yêu thương nàng.
“Nãi, con đã uống nhiều canh gà lắm rồi, hay là phần canh gà còn dư lại, người để cho Phúc Đức với Phúc Bảo uống đi.” Lan Nương cảm thấy bây giờ mình đã làm mẹ, càng phải làm một tỷ tỷ tốt, học cách thể hiện như đại tỷ mình trước đây, đem những thứ mà nàng cảm thấy tốt, chia sẻ với đệ đệ và muội muội.
“Không cần đâu, canh gà quá béo, cục cưng Bảo Nhi đã sớm ngán. Với lại, đây là canh lợi sữa cho người mới sinh, cũng không cho thêm muối, cục cưng Bảo Nhi sẽ không thích uống.”
Tưởng bà tử tùy ý nói, cũng không biết, lời này của mình đã đâm Lan Nương vài nhát.
Canh gà mà cũng có thể uống ngán! Lan Nương lau nước mắt ở khóe mi, cảm thấy quả nhiên nàng cảm động quá sớm. Nãi rốt cuộc vẫn là nãi, tuy rằng yêu thương nàng, nhưng so với tình yêu thương mà bà dành cho Phúc Bảo, thực sự là một trời một vực.
Có điều, cho dù là như vậy, Lan Nương vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, uống canh gà ấm áp, lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm đầu tiên của nàng kể từ khi trở về thôn.
“Con cứ từ từ uống, ta giúp con thay tã cho Cẩu Thặng.”
Cẩu Thặng là tên đứa nhỏ sinh non của Lan Nương. Đứa nhỏ này sinh ra bị suy nhược, người lớn đều cảm thấy phải đặt một cái tên xấu xí thì mới dễ nuôi, vì thế, vỗ mông một cái liền nghĩ ra cái tên tốt này.
Tưởng bà tử thấy cháu gái thích nghi khá tốt, cũng không quan sát nàng uống canh nữa, nhẹ nhàng đi làm chuyện khác.
“Nương, người có cảm thấy, đứa nhỏ Sơn Sinh này cùng với Phúc Bảo quá mức thân thiết không?”
Tưởng bà tử vừa mới ra cửa phòng, đã bị con trai út sớm canh ở cửa như ăn cướp nhảy ra chặn đường.
Phúc Bảo thân thiết với Sơn Sinh?
Tưởng bà tử nhất thời không ý thức được con trai nói thân là thân kiểu nào, đợi đến khi bà ý thức được, đôi mắt lập tức phát sáng.
Thân thiết à? Thực sự rất tốt nha!
“Phúc Bảo với Sơn Sinh, hai đứa nhỏ này thân thiết như thế nào, con nói tỉ mỉ ta nghe xem nào?” Tưởng bà tử kéo con trai về phòng mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thiện Tuấn Hải nghĩ thầm, đây không hổ là nương của hắn, cũng giống như hắn, vô cùng yêu thương Phúc Bảo, dù chưa nói gì, nhưng đã vô cùng khẩn trương, e rằng trong lòng nương cũng giống như hắn, đều không hy vọng gả Phúc Bảo ra ngoài sớm.
Cảm thấy mình đã tìm được đồng minh làm chỗ dựa, Thiện Tuấn Hải càng thêm tự tin, quyết định ở trước mặt nương hắn, cáo trạng Nghiêm Sơn Sinh một trận.
“Nương, nghĩ lại mà xem, Phúc Bảo đã lớn thế này, mà Sơn Sinh còn chơi đùa với nàng giống như khi nàng còn nhỏ, chưa nói tới chuyện người khác sẽ hiểu lầm, nhưng hai đứa nhỏ cứ không có việc gì lại ở chung một phòng, cho dù có hai đứa nhỏ Phúc Tài với Phúc Đức ở bên cạnh đi chăng nữa thì như vậy cũng khá kì cục.”
Thiện Tuấn Hải nghĩ, người cha ruột như hắn đây còn không thể cùng cục cưng bảo bối của hắn cả ngày dính lấy nhau đó, Nghiêm Sơn Sinh dựa vào cái gì mà được như vậy? Nhất là khi cục cưng Phúc Bảo của hắn tốt như vậy, mấy đứa nhỏ định lực kém nhất định sẽ thích nàng, có lẽ lúc này, trong lòng đứa nhỏ Nghiêm Sơn Sinh đang mang ý xấu.
“Ừ, đúng là không bình thường.”
Tưởng bà tử gật gật đầu. Bà là nãi nãi sáng suốt, nếu Sơn Sinh thích Phúc Bảo, Phúc Bảo đối với hắn cũng có ý tứ như vậy, hoàn toàn có thể nói cho bà biết nha, đến lúc đó, bà sẽ chỉ bảo Sơn Sinh làm thế nào để nhờ bà mối tới cửa làm mai. Dù sao đây cũng là mối hôn sự mà bà sớm dự tính trong lòng, nếu thành, bà cũng có thể sớm an tâm.
“Nhưng mà, đâu phải chỉ có như thế. Nương à, người không thấy ánh mắt thằng nhãi Sơn Sinh kia nhìn Phúc Bảo à? Giống y chang ánh mắt của con khi nhìn Tương nhi lúc nhỏ vậy. Hắn có tâm tư gì, chẳng lẽ con lại không nhìn ra?!”
Sự tán đồng của Tưởng bà tử như tiếp thêm dũng khí cho Thiện Tuấn Hải, kích động hắn đem những chuyện khiến hắn không thoải mái mấy ngày nay nói hết ra.
“Phúc Bảo mới bao tuổi chứ? Thế mà Sơn Sinh lại đi coi trọng cục cưng ngoan ngoãn của chúng ta. Ai mà biết hắn đã cất giấu tâm tư này từ lúc nào.” Thiện Tuấn Hải có chút tủi thân, Bảo Nhi ngoan ngoãn của hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Lúc con với Tô Tương đính hôn, cũng chỉ mới 13 tuổi chứ đâu.” Tưởng bà tử nói một câu sâu xa, nói Sơn Sinh cầm thú, thì khác gì hắn đang chó chê mèo lắm lông chứ, chẳng ai tốt hơn ai cả.
“Cái này sao mà giống nhau được!”
Thiện Tuấn Hải nổi giận, làm sao mà giống nhau chứ. Lúc đó hắn với Tương nhi là quan hệ con dì con dà, ở bên nhau chính là thân càng thêm thân. Nhưng tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia, hắn, hắn, hắn…
Vắt hết óc mà nghĩ, nhưng quả thật Thiện Tuấn Hải không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Nhưng cho dù như vậy, cha già mắc chứng “nữ nhi khống” vẫn bướng bỉnh, cố chấp không muốn con gái nhà mình bị con sói xám bên ngoài nhòm ngó, mơ ước tới.
“Được rồi, chỗ hai đứa nhỏ để ta giải quyết. Bây giờ không danh không phận, đương nhiên phải chú ý hành động một chút. Nhất là bây giờ trong nhà còn có người khác.”
Tưởng bà tử tin tưởng một nhà đứa con trai thứ hai chất phác cùng với 2 đứa cháu nội và cháu rể, nhưng chính là không thể tin tưởng Vương Xuân Hoa. Nàng chính là một nhân tố không an phận, ai mà biết lúc nàng nhìn thấy hai đứa nhỏ Phúc Bảo với Sơn Sinh đối xử tốt với nhau, sẽ có suy nghĩ lệch lạc đến mức nào.
“Đúng, đúng, đúng!” Thiện Tuấn Hải nghe mẹ ruột mình nói xong thì gật đầu thật mạnh.
“Với lại, Phúc Bảo thật sự còn nhỏ tuổi, mới 14 tuổi đầu, qua sang năm cũng chỉ mới 15 tuổi, còn có thể ở lại nhà thêm mấy năm.” Tưởng bà tử nghĩ thầm, việc hôn nhân có thể quyết định sớm một chút, nhưng cháu gái không thể xuất giá sớm như vậy, ít nhất là nên ở nhà đến khi 17, 18 tuổi. Bà cảm thấy, phía Nghiêm gia thấu tình đạt lý như vậy, nhất định có thể hiểu được tâm tình của bà lão như bà.
Nhất là Nghiêm Khôn cùng con trai cũng dễ sống cùng với nhau, bà cũng đã nhìn thấy đứa nhỏ Sơn Sinh kia lớn lên, hai nhà thân thiết như vậy, cháu gái sau khi gả chồng cũng có thể thường xuyên về thăm nhà mẹ đẻ.
Nghĩ như vậy, Tưởng bà tử càng cảm thấy mối hôn nhân này quá tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận