Nông Gia Lạc

Chương 217: Thăng Chức

“Lão nhị, nhà các ngươi phất lên thật rồi.”
Lúc uống rượu, một nam nhân trung niên tuổi tác tương đương Thiện Tuấn Hà, lôi kéo cánh tay của Thiện Tuấn Hà, cảm thán nói.
Mười mấy năm trước, người trong thôn ai cũng nói Thiện Tuấn Hà đáng thương. Trong ba huynh đệ trong nhà, đại ca là con trưởng được hai vợ chồng già Thiện gia vô cùng yêu thương. Lão tam là con út, khó tránh khỏi việc được cha mẹ chiều chuộng. Chỉ có Thiện Tuấn Hà ở giữa, ít được quan tâm nhất, đất đai đồng ruộng cũng chủ yếu là do phu thê bọn hắn làm.
Lúc đó, không có ai xem trọng tương lai của Thiện Tuấn Hà, luôn cảm thấy sau khi phân gia, hắn sẽ phải thua thiệt nhiều. Một vài người còn xúi giục Thiện Tuấn Hà thử tranh đoạt, làm ầm ĩ với hai ông bà già trong nhà, đòi bằng được những thứ đáng thuộc về hắn, nhưng khi đó, Thiện Tuấn Hà chỉ cười cho qua chuyện. Bọn họ còn cười nhạo Thiện Tuấn Hà ngu ngốc. Lúc này nhìn lại, kẻ ngốc rõ ràng là bọn họ.
Thằng ngốc Thiện Tuấn Hà này, trong lòng luôn sáng tỏ.
Lúc này, trong toàn bộ thôn Bình Liễu, trừ nhà Thiện lão tam, thì Thiện lão nhị hắn chính là người có cơ ngơi bề thế nhất. Trong nhà ruộng đất bao la, lại có thêm đệ đệ lão tam giúp đỡ, cả đời cũng không lo lương thực với nông sản nhà mình trồng không bán được mà thối rữa trong đất. Thu hoạch từ mấy chục mẫu đất kia, có thể nhẩm tính được là bao nhiêu.
Tiệc cưới hôm nay chính là minh chứng tốt nhất. Bữa tiệc lớn như vậy, một bàn phải tốn mấy lượng bạc, thế mà hôm nay lại có tổng cộng mười sáu bàn, hơn nữa còn có rượu trái cây cùng với heo dê cúng tế. Mà lễ hỏi cấp cho nhà gái, sơ sơ ít nhất cũng tốn hơn mười lượng. Đối với những nhà có gia cảnh bình thường, số tiền này đủ để cưới 3 tới 4 nàng dâu.
Thiện Tuấn Hà cười hì hì, không phản bác lời nói của người.
Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình quá tốt, quả nhiên, con trai nghe theo lời mẹ, mới có tiền đồ.
Cuộc sống hiện tại, càng làm cho Thiện Tuấn Hà khẳng định chắc chắn phương châm ‘tất cả mọi việc đều nghe lời Tưởng bà tử’.
“Thật không ngờ, thật không ngờ, nhị nương à, ngươi quả là có phúc nha.”
Trong nhà, Phù nương tử đứng hàng thứ hai, bởi vậy người thân, bằng hữu phía bên nhà gái ai cũng gọi nàng là nhị nương. Phù gia chỉ mới chuyển đến thôn Bình Liễu không lâu, nên thân thích cũng không nhiều lắm, tính tới tính lui mới được hai bàn tay. Hôm nay, tiệc của Thiện gia chuẩn bị vô cùng hoành tráng, cũng khiến Phù nương tử hãnh diện lây, trong lòng càng thêm hài lòng với ý kiến mà con trai đưa ra.
“Mau ăn đi, mọi người ăn nhiều một chút, đừng khách khí.”
Phù nương tử đưa đũa gắp một miếng lớn món giò heo hầm. Món giò heo này được nấu từ phần thịt ngon nhất của con heo, da hầm mềm nhũn, nước sốt bên ngoài mặn ngọt vừa phải, mùi hương lan tỏa khắp trong khoang miệng, cực kì hấp dẫn.
Con gái gả cho con trai Thiện gia, những thứ khác không nói, sau này hẳn là nhà mình sẽ không thiếu mấy món thịt thà như thế này nhỉ?.
Trang trại nhà Thiện lão tam lớn như thế, nuôi rất nhiều gà, vịt, heo, dê, mỗi ngày sau khi mổ thịt thì những phần còn thừa cũng không ít.
Còn có phân của gia súc mà đám người trong thôn luôn tranh giành, là thông gia, Phù nương tử cảm thấy, nhà bọn họ hoàn toàn có lý do chính đáng để muốn nhiều phần phân bón từ Thiện lão tam. Tốt nhất là đủ tưới cho đồng ruộng nhà bọn họ để đất đai của bọn họ cũng được màu mỡ, phì nhiêu như của Thiện gia, như vậy, lương thực mà bọn họ làm ra cũng có thể bán được với giá tương đương lượng thực của Thiện gia.
Nếu Thiện lão tam không chịu, vậy thì lấy từ phần mà Thiện lão nhị được chia. Đều là thông gia, thông gia giúp thông gia, không phải là việc của hắn sao.
Phù nương tử nghĩ thực tốt, cho nên trong đám thân hữu, dù ai tới nịnh nọt thì nàng cũng không cự tuyệt. Một bên ra sức gắp những món từ thịt để vào chén mình, một bên cũng không quên gắp cho con trai thêm vài miếng.
Những người ngồi chung một bàn lo lắng những món ngon hiếm có này mình chưa ăn đủ đã bị người khác ăn hết, đành tạm dừng những lời nịnh nọt trong miệng, dự định ăn no rồi nói tiếp. Thoáng chốc, trên bàn tiệc như gió cuốn mây tan, trừ âm thanh nhai nuốt đồ ăn, giọng nói của người rất ít xuất hiện.
“Không nghĩ tới, trong đám huynh muội Phúc Bảo, người giải quyết xong chung thân đại sự trước nhất, lại là tên tiểu tử Phúc Tài này. Phúc Đức với Phúc Bảo cũng phải mau lên một chút, như vậy ta mới có thể có cơ hội uống rượu mừng của các ngươi.”
Tuy là chuyện vui của nhị phòng Thiện gia, nhưng Vinh Tín vẫn rất nể tình mà mang theo con trai cùng đến tham dự. Sau khi khi uống xuống một ngụm hầu nhi tửu trân quý của Thiện gia, Vinh Tín cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lại nhìn hai đứa nhỏ đối diện, ôn hòa nói đùa.
“Đại nhân ngài muốn thăng chức sao?”
Thiện Tuấn Hải nghe huyền ca mà biết nhã ý, nếu Vinh Tín vẫn là Tri châu của Thanh Châu, hôn sự của Phúc Bảo với Phúc Đức, hắn sao có thể không tham dự. Chỉ có một khả năng, đó chính là nhờ có công xử lý bão tuyết, Vinh Tín lúc này sắp thăng chức.
Vinh Tín chỉ cười không nói, nhưng cũng đã biểu lộ ý tứ rõ ràng.
“Đáng tiếc. Mặc dù hôn sự của Phúc Bảo đã quyết định rồi, nhưng người trong nhà vẫn không nỡ, còn muốn giữ nàng thêm vài năm nữa, mới để nàng lấy chồng.” Thiện Tuấn Hải cảm thán một câu. Nếu hôn sự của con gái có Vinh Tín làm chủ hôn, có thể khí thế, náo nhiệt hơn nhiều. Chỉ tiếc, hắn cũng không có khả năng chỉ vì một mình Vinh Tín, mà gả con gái bảo bối của hắn ra ngoài trước thời gian dự định.
“Đính hôn rồi?”
Chuyện này quả thực Vinh Tín không hề hay biết. Hắn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đang thẹn thùng phía đối diện, tầm mắt chuyển qua, dừng lại trên người Nghiêm Sơn Sinh đang có chút căng thẳng, trong chớp mắt liền đoán được, Thiện gia đính hôn với Nghiêm gia.
Quan hệ hai nhà vô cùng thân thiết, gia thế lại tương đương, Thiện Tuấn Hải chọn hứa gả con gái mình cho con trai Nghiêm gia, dường như cũng không phải là việc khiến người khác phải kinh ngạc.
Vinh Ưng đang chậm rãi uống chén canh trong tay. Tiệc cưới ồn ào như vậy, khiến hắn có chút mất kiên nhẫn. Nhất là khi nghe tới chuyện con thỏ tuyết hắn vừa ý cư nhiên bị người khác hứa gả.
Lỗ tai hắn hơi giật giật, buông xuống chén canh trong tay, dù chỉ mới uống được một nửa. Hắn hơi ngước mắt, thoáng nhìn thanh niên như con gấu đang khẩn trương lúng túng kia, Vinh Ưng khẽ nhếch miệng, lộ ra nửa phần khinh thường.
Có điều, bởi vì động tác này giấu quá kĩ, cho nên những người ngồi chung bàn, trừ Nghiêm Sơn Sinh đang bị theo dõi ra, không có ai phát hiện được hành động khó hiểu của Vinh Ưng.
Mà Nghiêm Sơn Sinh sau khi cảm giác được một luồng địch ý mãnh liệt, liền đưa mắt đi tìm nơi phát ra, nhưng vì động tác của Vinh Ưng quá mức nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, làm cho Nghiêm Sơn Sinh không phát hiện được điểm gì kì lạ từ chỗ hắn ta.
Sau một phen tìm tòi mà chẳng thấy kết quả, Nghiêm Sơn Sinh lại cho rằng nhạc phụ tương lai lại không vừa mắt hắn, quay sang nhạc phụ mà cười lấy lòng. Nụ cười này của hắn khiến Thiện Tuấn Hải cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận