Nông Gia Lạc
Chương 256: Thay Thế
“Lúc trước, khi nãi nãi tiễn ông cố và bà cố ngoại của con đi cũng luyến tiếc như vậy, khóc liên tục mấy đêm, khi đó, điều kiện trong nhà chưa được tốt như bây giờ, buổi tối ta khóc, ban ngày còn phải mở to mắt đôi mắt sưng húp mà làm việc.”
Tưởng bà tử lấy kinh nghiệm người từng trải an ủi Phúc Bảo: “Nhưng thời gian lâu rồi, tình cảm khổ sở cũng vơi dần, ta vẫn thường xuyên nhớ tới ông cố và bà cố ngoại của con, nhưng cũng không bi thương như lúc vừa mới cách xa họ, bởi vì ta biết, cuộc sống của ta càng ngày càng tốt, ông cố và bà cố ngoại của con cũng yên tâm đối với ta.”
Sống ở trên đời, không có khổ ải nào là không thể vượt qua, Thịt Ba Chỉ chọn cách ở lại trên núi vì không muốn Phúc Bảo chứng kiến nó chết, chính là không muốn Phúc Bảo phải đau lòng vì nó.
Thời gian sẽ dần xóa nhòa nỗi bi thống này, làm cho những tình cảm trở thành như rượu lưu hương, rượu càng để lâu, hương càng thuần khiết.
“Có lẽ qua mấy năm nữa, ta và tổ phụ con cũng sẽ người trước người sau rời đi, cha mẹ của con cũng sẽ không theo con đến cuối đường, nhưng con với Sơn Sinh sẽ có những đứa con, vài chục năm nữa, sẽ lại có thêm cháu chắt, đời người chính là một vòng luân hồi, người này đi rồi thì sẽ có người kia đến cạnh con.”
Tưởng bà tử giọng nói hiền lành, ôn hòa, mang theo ý nghĩa sâu xa cùng với sự tang thương của tuổi già, bà chậm rãi vuốt ve mái tóc của cháu gái, giống như khi nàng còn nhỏ, ôm ấp, đùa giỡn: “Cho nên cục cưng bảo bối của nãi à, cho dù đợi tới ngày ly biệt kia, cũng không cần quá đau lòng, đây có lẽ sẽ là bắt đầu cho một cuộc gặp gỡ mới.”
“Nãi.”
Phúc Bảo ôm thật chặt eo của nãi nãi, những lời an ủi thấm thía này, cũng không biết nàng có nghe lọt tai hay không.
Lại một mùa đông nữa đến, mùa đông này so với những mùa đông trước đây càng thêm trang trọng, bởi vì Tông Khánh đế băng hà, cả nước cùng chịu tang.
Đây là một vị hoàng đế anh minh, trong lúc ông tại vị, quốc thái dân an, chính trị bình ổn, bá tánh ủng hộ, kính trọng ông, cho dù huyện Bá Giang là nơi xa xôi, nhưng bá tánh địa phương đều tự giác mặt tang phục trong một tháng.
Người kế vị chính là Thái tử, vào những ngày Tông Khánh đế bệnh nặng không thể lâm triều, các vị hoàng tử đều thể hiện bản lĩnh của riêng mình, khiến cho triều chính trở nên hỗn loạn, nhưng mà lúc trước khi Tông Khánh đế không có bệnh tật, quan hệ cha con giữa ông với thái tử dần hàn gắn, ở trong triều đình, ngày xưa ông thường hay chèn ép thái tử thì nay ngược lại, giao không ít quyền hành vào tay thái tử, việc này khiến cho khoảng thời gian phía sau khi Tông Khánh đế không thể thượng triều, thái tử lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai để cần đàn áp thì đàn áp, cần bắt giam thì bắt giam các huynh đệ, cũng sau khi Tông Khánh đế băng hà, lấy đại vị thái tử danh chính ngôn thuận mà đăng cơ lên làm hoàng đế.
Đây đều là những tin tức lưu truyền trong dân gian, đám người Phúc Bảo tự nhiên sẽ hiểu, việc thái tử đăng cơ tuyệt nhiên không thể đơn giản như vậy.
Nhưng cũng may kết quả là tốt, Thiện gia phụ thuộc vào Hầu phủ, nhất là nhị phòng của Hầu phủ, hiện tại Vinh nhị lão gia có công phò vua, tương lai tất nhiên sẽ nhận được long ân không suy giảm, cho dù Hầu phủ có phân gia, phòng bọn họ vẫn như cũ có một chỗ đứng nhất định ở kinh thành.
Hơn nữa Phúc Bảo cùng vị thái tử lúc này đã đăng cơ từng có duyên gặp mặt một lần, có lẽ đây cũng là cơ duyên giúp cho Thiện Phúc Đức đã thi đậu tú tài bước vào con đường làm quan.
Lúc này, là tiểu bối đời thứ ba duy nhất chưa có thành thân của Thiện gia, hôn sự của Thiện Phúc Đức cũng dần có đầu mối, đó là cháu gái lão sư của hắn, nghe nói cũng là một nữ tử dịu dàng, hiền huệ, là một nữ tử tốt, từng có duyên vài lần với Thiện Phúc Đức.
Lão sư của hắn là quân ngũ phẩm về hưu, con trai duy nhất đã đậu tiến sĩ năm Tông Khánh thứ 23, bây giờ ra ngoài đảm nhiệm chức Tri châu Đồng Sơn, quan viên cấp ngũ phẩm, lúc này Thiện Phúc Đức chỉ là một tú tài bình thường, nếu không phải lão sư của hắn tán thưởng hắn, chưa chắc đã để cháu gái mình đính hôn với hắn.
Nếu việc hôn nhân này có thể thành, có lẽ cũng là một mối lương duyên trời định.
Năm ngoái, Phù Tú Liên đã sinh cho Thiện gia một cháu trai bụ bẫm, bởi vì sinh được một đứa con trai, nên Vương Xuân Hoa rốt cuộc cũng không có điểm gì để phàn nàn đứa con dâu này, mỗi ngày đều bận bịu chăm sóc cháu trai bảo bối, nhờ bậy mà cũng bớt việc rảnh rỗi quá sinh nông nỗi.
Cuộc sống mọi người càng ngày càng tốt, đường như tiếc nuối duy nhất lúc này chính là bụng của Phúc Bảo, nếu lúc này nàng cũng có thể mang thai một đứa nhỏ vậy thì không còn gì có thể tốt hơn.
“Đừng giành, đừng gianh, mỗi các ngươi đều có phần hết.”
Giống như trước đây, Phúc Bảo mang theo mấy nha hoàn cùng với vài gia đinh phụ trách khiêng thức ăn lên núi, sau đó đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt phân phát cho bầy khỉ và đám sóc ở trên núi.
Từ sau khi Thịt Ba Chỉ ở lại núi, Phúc Bảo liền thường xuyên lên núi nhiều hơn, chỉ tiếc là Thịt ba Chỉ dường như có ý muốn tránh nàng, từ đó về sau, cũng chưa từng xuất hiện trở lại.
Ngay từ đầu, Phúc Bảo còn có thể an ủi chính mình, có lẽ Thịt Ba Chỉ còn ở đây, trên một gốc cây nào đó trong núi, sống thật tốt, nhưng thời gian lâu dần, lại một mùa rét đậm qua đi, Phúc Bảo cũng dần dập tắt tia hy vọng này.
Thịt Ba Chỉ của nàng, có lẽ đã thật sự rời bỏ nàng.
Bởi vì mùa đông, bầy khỉ sẽ di chuyển vào sâu trong núi, đây là sau khi cách xa ba tháng, lần đầu tiên trong năm nay Phúc Bảo đi vào núi.
Nàng lo lắng mùa đông này bầy thỉ với đàn sóc không được ăn uống tốt, cho nên mang thật nhiều thức ăn đến cho chúng nó.
Chỉ là khác với trước đây, trong bầy khỉ, Phúc Bảo không còn nhìn thấy bóng dáng hầu vương nữa, thay thế nó, uy nghiêm chỉ huy bầy khỉ là một con khỉ trường thành cường tráng hơn, cái đuôi của nó vừa dài vừa thô, trên đầu nhọn còn có một nhúm lông màu vàng, Phúc Bảo nhận ra, đây là con khỉ nhỏ hay làm ầm ĩ nhất bầy khỉ, khi còn nhỏ không ít lần bị hầu vương đánh, lớn lên một chút liền bắt đầu khiêu khích hầu vương tranh giành vị trí thủ lĩnh của bầy khỉ này.
Nó là con của hầu vương, cũng là con khỉ bướng bỉnh dạy mãi không chịu sửa, cứ nhân lúc hầu vương không để ý liền chạy đến ôm ấp, hôn hít Phúc Bảo, bởi vì nhúm lông màu vàng ở đầu cái đuôi kia, nên Phúc bảo thân mật gọi nó là Kim Vĩ Ba.
Đối với đứa con bướng bỉnh này, trước giờ hầu vương đều là nghiêm khắc, rồi lại chiều chuộng, dường như nó cũng đã sớm bồi dưỡng đứa trẻ thành người kế thừa bầy khỉ của nó.
Một mùa đông này qua đi, không nhìn thấy được hầu vương, ngược lại lại thấy Kim Vĩ Ba thay thế trách nhiệm của hầu vương, Phúc Bảo nhận ra, có lẽ một bằng hữu nữa của nàng lại rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận