Nông Gia Lạc

Chương 221: Vị Khách Kỳ Lạ

Con dâu nghe lời như thế, Vương Xuân Hoa dù có muốn thuyết giáo cũng không có sức để thuyết giáo.
Xem ra, trừ việc nhà mẹ đẻ tham lam, thì đứa con dâu này không tồi. Ít nhất, cũng đủ nghe lời nàng. Trách không được Phúc Bảo lại thích chơi với nàng ta, quả nhiên, người mà cháu gái tam phòng thích đều không tệ.
Chỉ tiếc, nha đầu Phúc Bảo kia không học được điểm tốt của Tú Liên, vẫn là bị chiều hư.
Vương Xuân Hoa tiếc thương cho Phúc Bảo một chút, có điều, lúc này việc hôn nhân cũng đã quyết định, cô nương người ta không sốt ruột thì thôi, nàng cũng không cần phải vì đứa nhỏ đó không tìm được chồng mà phát sầu.
Phù Tú Liên thấy ánh mắt mẹ chồng lơ đãng, không biết lại đang nghĩ tới cái gì, cũng không bận tâm nữa.
Sau một thời gian sống chung, nàng đã dần dần hiểu được tính tình của cha chồng và mẹ chồng, chuyện hôm nay, lại càng khiến nàng cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn. Phù Tú Liên cảm thấy, cuộc sống sau hôn nhân của nàng, so với nàng tưởng tượng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cuộc hôn nhân này, công lao lớn nhất vẫn thuộc về Phúc Bảo.
Nếu không phải nàng ấy giúp đỡ nghĩ ra chủ ý hay như vậy, chỉ sợ rằng, ngay từ lúc bắt đầu làm mai, mối hôn sự này đã sớm chết từ trong trứng nước.
Phù Tú Liên vừa thoa thuốc cho mẹ chồng, vừa suy tư, nàng phải làm thế nào để cảm tạ ân đức của bạn tốt Phúc Bảo đây.
“Một phần thịt chiên giòn sốt chua ngọt, một phần gà xé cay, thêm cả một phần măng tây trộn giòn lạnh, đừng quên rưới dầu mè ngon nhất tiệm của ngươi lên trên.”
Ảnh hưởng của bão tuyết đối với dân địa phương dần qua đi, sau một mùa đông khắc nghiệt phải đóng cửa suốt, thì hôm nay, tiệm ăn Thiện gia đã mở cửa trở lại. Chỉ tiếc, vì gia súc ở trang trại chăn nuôi bị tổn thất quá nhiều trong mùa đông này, nên trừ những đơn hàng đã đặt từ trước ra, không còn dư nhiều nguyên liệu để cung cấp cho tiệm ăn sử dụng.
Mấy ngày nay, đồ ăn mà Thiện gia cung cấp đều có giới hạn, muốn ăn được món ngon thì phải nhanh chân lẹ tay.
Trước giờ tiệm ăn mở cửa, những hương thân phải nín nhịn suốt cả một mùa đông dài, cả những bá tánh bình thường phải suy nghĩ rối rắm thật lâu, cuối cùng mới quyết định mang theo người nhà ăn xa xỉ một bữa, đã vây chặt như nêm. Như bình thường, tiệm ăn sẽ mở cửa vào buổi trưa, nhưng chỉ mới tới giờ mùi, nguyên liệu nấu nướng trong quán đã không còn.
Nhưng cũng may, Thiện gia ngoài nổi tiếng với heo, dê, gà, vịt, thì sợi mỳ cũng rất tuyệt hảo. Nếu không có thức ăn, gọi một chén mì Dương Xuân, trước trần qua dầu nóng, sợi mỳ trơn bóng, khiến người ăn lưu luyến mãi không thôi.
“Tổng cộng bốn lượng ba đồng tiền.”
Hiện tại, bên trong cửa hàng cực kì bận rộn. Tiệm ăn ở ngay đầu thôn, nếu Phúc Bảo có thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ đến cửa tiệm làm chưởng quầy tiểu nương tử. Nàng đánh bàn tính rất thành thạo, trước giờ tính toán sổ sách chưa hề mắc phải sai lầm, so với Thiện Tuấn Sơn làm kế toán đã nhiều năm thì chẳng thua kém chút nào. Người trong nhà sợ nàng mệt mỏi, từng khuyên vài lần, nhưng thấy nàng thích thú, cũng không nhiều lời nữa, quyết định giao hết chuyện tính toán trong tiệm ăn cho nàng.
“Thu của ngài 5 lượng, trả cho ngài 7 đồng.”
Phúc Bảo đem cân, thấy trọng lượng nén bạc tương đương. Hiện tại trên thị trường lưu thông bạc của triều đình, thường thường một thỏi sẽ nặng mười lượng. Vì thế, để tiện cho việc lưu thông bạc, trong quá trình sử dụng, rất nhiều người sẽ chọn dùng những miếng bạc vụn, được cắt ra từ nén bạc. Hơn nữa, trong quá trình lưu thông, bạc sẽ bị hao mòn. Bởi vậy, cơ bản mỗi cửa hàng sẽ có một cái cân, để mỗi khi thu chi, có thể xác định chính xác trọng lượng của bạc.
Phúc Bảo nhanh nhẹn cân bạc và trả bạc thừa lại cho khách nhân, sau đó nhanh chóng ghi vào sổ, làm xong hết thảy những thứ này, hướng vào cái lỗ nhỏ sau quầy, cao giọng, thông báo rõ ràng cho nhà bếp những món ăn mà khách nhân vừa gọi.
Bởi vì danh tiếng của quán ăn Thiện gia ngày càng vang dội, cho nên, lượng khách nhân đến mỗi ngày càng lúc càng nhiều. Đầu bếp nấu ăn hiện tại của cửa tiệm đã không còn là Tưởng bà tử và Tô Tương nữa, mà là mấy nô tài đã ký khế ước bán mình được mua từ chỗ mẹ mìn.
Kỳ thật, người Thiện gia vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được sự thật rằng nhà mình lại phất lên nhanh như vậy, bởi vậy, việc trong nhà của Thiện gia trước giờ đều là Tưởng bà tử với Tô Tương thay phiên nhau làm, không tìm bà tử hay nha hoàn nào khác để làm thay.
Nếu không phải lo lắng một vài công thức bí mật của nhà mình bị tiết lộ ra bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không mua những người đã ký khế ước bán đứt về.
Thời đại này quản lý rất chặt chẽ đối với khế thư. Tính mạng, thân thể của người bán thân đều nằm trong tay chủ nhân, cả đời bọn họ đều phải gắn liền với gia đình của chủ nhân, vinh nhục cùng hưởng, sẽ không làm ra những chuyện ăn cây táo, rào cây sung. Dùng những người này, Thiện gia cũng có thể yên tâm một chút.
Dù sao, để tên tuổi của Thiện gia vang danh như hiện tại, không phải chỉ nhờ nguyên liệu nấu ăn của bọn họ thuộc hạng cực phẩm, mà còn có cả công lao của những công thức bí mật mà Phúc Bảo chuyên tâm nghiên cứu trong nhiều năm. Có một vài tiệm ăn ở huyện thành và một số vùng lân cận đều trả giá cao để mua thịt heo, dê từ Thiện gia, sau đó tỉ mẫn nghiên cứu món ăn, thức ăn mà bọn họ chuyên tâm nấu ra đều ngon, vì thế, nếu những công thức bí mật của Phúc Bảo bị tiết lộ ra bên ngoài, thì chuyện làm ăn của Thiện gia, chỉ sợ sẽ giảm đi một nửa.
Hiện tại, tiệm ăn có tổng cộng ba đầu bếp, hai bà tử quét tước, còn có 5 tiểu nhị phụ trách bưng bê món ăn. Ngày thường, những người này đều ở lại phòng phía sau tiệm ăn.
Tuy rằng tất cả đều là nô tài ký khế ước bán mình, nhưng Thiện gia cũng không bạc đãi bọn họ. Một tháng tiền công từ ba trăm quan đến hai trăm lượng, không bao giờ trễ hạn. Bốn mùa đều có đồ mới. Ngày tết cửa hàng không mở cửa, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi. Có thể nói, không thể tìm được chủ nhân nào phúc hậu như Thiện gia.
Những người đó có lẽ cũng đã phải trải qua không ít chuyện trên đời, cho nên, đối mặt với sự hậu đãi của Thiện gia, bọn họ vô cùng cảm kích, làm việc luôn cần mẫn lại nhanh nhẹn tháo vác, khiến người khác không có gì phải phàn nàn.
“Tiệm ăn của các ngươi có món gì đặc sản?”
Khi Phúc Bảo đang đếm số tiền trong ngăn kéo, mỉm cười mê tiền, thì lại có một khách nhân vào.
Nàng đóng ngăn kéo lại, sau đó đứng thẳng người, nở một nụ cười đầy ngọt ngào trước khi chào hỏi.
Lúc này, đang đứng đối diện với nàng, là một lão nhân gia ăn mặc vô cùng phú quý, vừa nhìn đã biết gia thế của đối phương vô cùng bất phàm. Rõ ràng là tóc đã bạc hơn phân nửa, nhưng sắc mặt lại cực kì hồng nhuận, trừ vết nhăn nơi khóe mắt và phía trên vầng trán ra, làn da vẫn căng mịn, có tính đàn hồi.
Nếu không phải được tẩm bổ bằng những của ngon vật lạ trên đời, thì ở cái tuổi này, làm sao có thể khỏe mạnh như thế?
Phúc Bảo chú ý tới, cẩm y mặc trên người của đối phương tuy nhìn sơ qua thì có vẻ bình thường, nhưng lúc cử động lại có thể thấy hoa văn ẩn hiện, có thể thấy, tú nương làm nên chiếc áo này cũng phải là người có tay nghề phi phàm. Nàng cũng được xem như là theo cha mẹ mà trải qua không ít sự đời, dù thế nào thì dựa theo tay nghề của những phường thêu ở huyện Bá Giang này, tuyệt đối không thể nào làm ra được bộ y phục trước mặt.
Vị lão nhân này, nhìn qua có vẻ hiền lành hòa ái, nhưng mấy hộ vệ đi theo phía sau ông đều có ánh mắt rất sắc bén. Khi trông thấy mấy người hộ vệ, Phúc Bảo lập tức liên hệ tới thời hiện đại, nàng từng xem rất nhiều lần các clip trên mạng internet về bộ đội đặc chủng. Mà những hộ vệ trước mặt này, đều khiến cho người ta cảm giác được sự áp bức. So với sự uy phong lẫm liệt của những chàng bộ đội đặc chủng kia, thì việc bọn họ có thể rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, còn lợi hại hơn nhiều.
Lúc ở bên cạnh Vinh thúc, nàng cũng chưa từng thấy qua những hộ vệ như vậy.
Phúc Bảo có chút tò mò, huyện thành của bọn họ, từ khi nào lại có một nhân vật phi phàm như thế?
“Trong tiệm ăn của Thiện gia, món nào cũng là đặc sản cả. Vị lão gia này, ngài có kiêng cữ hay đặc biệt yêu thích thứ gì không, con có thể giới thiệu với ngài vài món ăn thích hợp với ngài.”
Người tới đều là khách, mặc kệ đối phương có thân phận gì, nếu đã vào tiệm ăn thì chính là khách nhân mà nàng phải tiếp đón.
“Bất cứ món nào cũng đều là đặc sản sao? Ha ha, tiểu cô nương này quả thật là mạnh miệng.”
Lão nhân cười ha ha, nhìn tiểu cô nương với gương mặt tròn tròn đáng yêu trước mắt này, tâm tình cực kì tốt. Tuy là lời nói quở trách, nhưng biểu tình lại hết sức vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận