Nông Gia Lạc
Chương 108: Mẹ Chồng Nàng Dâu
“Chuyện đó không phải tốt sao? Hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau, Sơn Sinh lại không có bằng hữu gì, cùng Phúc Đức với Phúc Bảo chơi với nhau rất tốt.” Trong lúc nhất thời, Tưởng bà tử chưa hiểu rõ ý tứ của con trai. Dù sao tuổi của cháu gái thật sự còn quá nhỏ, đứa nhỏ 6 tuổi thì chưa cần tới mức phân biệt nam nữ.
“Bằng cái gì mà bằng, đó là con gái của con, hắn tặng đồ cho Phúc Bảo, chính là chẳng có ý tốt gì.” Thiện Tuấn Hải rơi vào trạng thái ba ba si ngốc, trông chốc lát không thể nào thoát ra.
“Hả? Ý của con là, tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia thích Phúc Bảo nhà chúng ta?”
Tưởng bà tử vỗ đùi cười không ngừng, thằng bé mới bao lớn, có thể biết được thích là gì sao? Đang tính phản bác lời nói của con trai, nhưng giây tiếp theo, Tưởng bà tử liền giật mình thất thần.
Cẩn thận suy ngẫm, để hai đứa nhỏ này thành một đôi, không phải là không tốt nha.
Thứ nhất, là một nữ nhân, Tưởng bà tử suy bụng ta ra bụng người, từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là một vấn đề vô cùng nan giải.
Lúc trước, khi bà gả đến Thiện gia, Thiện lão thái thái là người không dễ lừa gạt, nếu không phải tính cách bà đủ đanh đá, nên mới có thể chống đỡ được, thì không biết chừng đã bị biến thành bộ dạng gì đâu. Nhưng một chữ hiếu lớn hơn trời cao, lúc lão thái thái Thiện gia còn sống, Tưởng bà tử đã phải chịu không ít đau khổ. Cũng may tuổi thọ của đối phương không cao, qua đời khi con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn 3 tuổi, lúc ấy Tưởng bà tử mới thở phào nhẹ nhõm, làm tốt vai trò của người Thiện gia.
Bây giờ, bản thân bà làm mẹ chồng, Tưởng bà tử cũng có thể hiểu được tâm tình lúc trước của mẹ chồng bà. Cứ như 3 người con dâu trong nhà, mặc dù bà cũng muốn công bằng, nhưng trong lòng lúc nào cũng có chút thiên vị. Được lòng bà nhất vẫn là nương tử của lão tam, tiếp theo mới là nương tử của lão đại. Còn nương tử của lão nhị lại là người khiến bà chướng mắt nhất, làm sao có thể cho nàng ta sắc mặt tốt được đây.
Tuy là vậy, nhưng Tưởng bà tử vẫn là mẹ chồng tốt nhất nhì thôn, không đánh chửi con dâu, cũng không ỷ vào thân phận, làm mưa làm gió trong chuyện của con trai và con dâu, còn để bọn họ phân gia sớm, giúp bọn họ sống cuộc sống riêng của gia đình mình.
Nếu không vì sao người ta hay nói, nhiều năm làm con dâu sẽ trở thành mẹ chồng, chính là bởi vì sống chung với mẹ chồng, đắng hơn cả mướp đắng, khổ hơn cả khổ qua.
Không xét đến những mặt khác, Nghiêm Sơn Sinh có một điểm khiến cho Tưởng bà tử cảm thấy hắn rất tốt, đó chính là hắn không có nương. Nói cách khác, nếu Phúc Bảo với hắn thành đôi, gả qua chính là người chủ gia đình, không phải chịu mẹ chồng bắt nạt. Chỉ với điểm này, Tưởng bà tử đã thấy hắn hơn người khác tới mấy con phố.
Lại nói, điều kiện của Nghiêm gia cũng không tệ, có nhà, có cửa hàng ở trấn trên, có tay nghề gia truyền để sinh sống. Hơn nữa, bây giờ Nghiêm gia lại hợp tác làm ăn với bọn họ, sau này mà hai nhà kết thân, hai cha con bọn họ sẽ không dám làm ra cái gì có lỗi với Phúc Bảo.
“Lão tam nha lão tam, con cuối cùng cũng khiến ta hiểu rõ.”
Tưởng bà tử càng nghĩ càng vui. Lúc trước, bà cảm thấy việc để bà mai kết duyên chuyện hôn nhân không đáng tin cậy, tỷ như hai vợ chồng lão đại, còn có hai vợ chồng lão nhị. Khác hẳn với lão tam và nương tử của lão tam, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tự mình xem hợp mắt nhau, tình cảm so với những người khác sâu đậm hơn nhiều.
Bây giờ, cháu gái nhỏ với Nghiêm Sơn Sinh không phải cũng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư sao? Nếu thực sự có duyên phận, nàng còn phải thắp cho ông trời ba nén nhang, phù hộ cho cặp tình nhân nhỏ này lâu dài bền chặt nữa nha.
“Nương, người hiểu rõ cái gì vậy?”
Thiện Tuấn Hải đang càu nhàu, thì thấy vẻ mặt của nương hắn rạng rỡ hẳn lên, còn bảo hắn về phòng với nương tử, khiến hắn không hiểu gì hết.
“Chính là Phúc Bảo, còn có Sơn, được rồi, được rồi, có nói con cũng không hiểu được đâu. Sau này, đối tốt với nhà Sơn Sinh một chút, biết chưa?” Lỡ đâu người ta thành con rể con, Tưởng bà tử không nói nửa câu sau, dù sao cũng chưa có gì là chắc chắn.
Thiện Tuấn Hải bị mẹ ruột ghét bỏ đẩy sang một bên, nhìn trăng tròn treo trên trời đêm, Thiện Tuân Hải chỉ cảm thấy cả một ngày này, tâm mình thật lạnh lẽo.
“Mấy đóa hoa này thật đẹp, ta chưa từng thấy qua bao giờ.”
“Những thứ được khắc trên cái thìa gỗ này, thật thú vị.”
Bởi vì Huyện thái gia lại đến Thiện gia lần nữa, nên những quý nhân trong thành cũng đi theo đến Thiện gia xem náo nhiệt.
Những người lần đầu tới Thiện gia thì không thể nhận ra sự thay đổi mãnh liệt của mấy ngày qua, nhưng những người tới Thiện gia lần thứ hai, lần thứ ba, nhìn thấy Thiện gia hoa lệ hẳn lên, đều có chút nghi ngờ, không biết mình có đang nằm mơ hay không.
Sân ngoài rộng rãi được hàng rào tre vây quanh, cũng không biết tìm được ở đâu mấy dây hoa loa kèn vừa nở, quấn quanh hàng rào, đóa hoa vô cùng diễm lệ, khiến cho tiểu viện nông gia này hết sức mỹ lệ.
Trước đây, cái sân có chút lầy lội bùn đất, bây giờ cũng đã được sửa chữa. Con đường đi vào nhà chính cũng được phủ sỏi đá, chỗ đá sỏi này là Phúc Bảo nhờ đám nhỏ trong thôn tìm giúp, chúng đã được nước sông bào mòn, màu sắc khác nhau, được khảm trên mặt đất, tạo thành hai ba vòng cung song song. Từ trước tới giờ, mọi người đều chưa từng thấy qua kiểu trang trí này, không thể không nói, kiểu đường đá này đã khiến những phu nhân cao quý đó không còn gì để phàn nàn.
Hai nửa sân bị đường sỏi chia ra cũng được sửa sang cẩn thận, hoa cỏ rau màu đều được gieo trồng ngay hàng thẳng lối. Trong viện còn có một cây đại thụ hơn 10 năm, cơ hồ che mát hơn nửa sân, mấy băng ghế đá đặt trong sân cũng được che phủ bởi những cây nho, đủ chỗ để mọi người nghỉ ngơi.
Ngay cả khu chuồng trại cũ, sau khi chuyển hết gia súc đến trang trại dưới chân núi, cũng đã bị đập đi, xây lại. Đợi đến lúc xây xong, sẽ thông với tiểu viện hiện tại của Thiện gia.
Bởi vì gia súc đã dọn đi, nên những thứ ô uế cùng thứ mùi khó chịu quanh quẩn ở Thiện gia lúc trước cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thiện gia cũng đã sơn lại tường, vật dụng trong nhà cũng đã được thay đổi, tuy không quý báu nhưng cũng sang trọng hẳn lên. Nhất là những thứ dùng để đựng canh, đựng thức ăn, quả thực khiến cho những quý phu nhân kia hận không thể ôm lấy mà hét chói tai.
Đây là chủ ý mà Phúc Bảo nghĩ ra, giao phó cho thợ mộc lúc làm bát đĩa thì khắc lên đó một ít hình động vật với hoa cỏ. Bây giờ, những thứ này vẫn chưa có thịnh hành, nên cũng xem như hiếm lạ.
Từ lúc bắt đầu, Phúc Bảo đã xác định rằng, dựa vào tình huống của nhà bọn họ, muốn so độ phú quý, thì thật sự không thể sánh với những quý nhân đến thăm nhà bọn họ. Cho nên, so với việc tốn kém tiền bạc mà chưa chắc đã làm hài lòng đối phương, thì chi bằng tiết kiệm, bắt đầu từ góc độ mới lạ, thú vị, lại kết hợp với ưu thế điền viên của nhà mình, xây dựng một nơi làm cho những quy nhân đó ăn thoải mái, chơi vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận