Nông Gia Lạc
Chương 82: Tranh Thủ
“Các ngươi chắc chắn muốn mảnh đất dưới chân núi kia?”
Trưởng thôn thôn Bình Liễu họ Vương, là một ông lão gầy nhưng rắn chắc.
Vương gia ở thôn Bình Liễu được coi là một thế gia vọng tộc. Bởi vậy, mỗi đời trưởng thôn hầu như đều chọn từ họ Vương, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì người kia thường là tộc trưởng Vương thị tông tộc.
Cũng vì mỗi đời thôn trưởng làm việc đều công bằng, cũng không thiên vị người nhà mình, cho nên người trong thôn tương đối kính trọng, những dòng họ khác trong thôn cũng chưa từng muốn hợp lại để đổi dòng họ khác lên làm thôn trưởng.
Nghe ý định của Tường bà tử, Vương trưởng thôn nhíu mày. Nhất là khi nghe nói Tưởng bà tử mua miếng đất này là vì muốn nuôi dưỡng gia súc, gia cầm, càng không thể nhịn mà khuyên vài câu.
Nuôi súc vật để kiếm tiền thì ai cũng biết, nhưng nuôi chúng rất hao phí lương thực, còn hao phí nhân lực nữa, kì thực, rất ít người chịu làm, người ta thường chọn làm những việc khác để kiếm được nhiều hơn.
Nhất là nuôi gia súc với số lượng lớn, càng dễ phát sinh dịch bệnh, đến lúc đó không thu lại được vốn, vậy thì rất thảm.
Dù sao tiền mua bán đất sẽ được giao lại cho kho của huyện, đối với ông không có chút lợi ích nào, cùng lắm là ông tích chút công đức. Nhưng cái chức trưởng thôn này cũng không phải là quan lại chính thức gì, cả đời không có khả năng thăng chức, có cái công đức này cũng để làm gì đâu?
Vương trưởng thôn nghĩ rất kĩ, vẫn là đứng ở vị trí là hàng xóm, suy nghĩ cho Thiện gia.
“Vương lão ca, ngươi yên tâm đi. Ta nuôi gia súc nhiều năm rồi, biết nuôi làm sao để trở thành món quý giá. Với lại, mối làm ăn này, chủ nhân cũng không phải ta mà là vị đang đứng cạnh ta. Nhà chúng ta cùng lắm chỉ là thay người ta trông nom những thứ kia, nhân tiện kiếm chút tiền, sống tạm qua ngày.”
Tưởng bà tử cười ha hả nói với Vương trưởng thôn, cách nói này cũng là do bọn họ đã thương lượng từ trước.
Thiện gia mới phân gia, tam phòng được hai vợ chồng già chia cho những thứ gì, người phụ trách viết khế ước là trưởng thôn đương nhiên biết. Vả lại, tam phòng hiện tại không còn nhiều tiền, nếu đột nhiên lấy ra quá nhiều tiền để buôn bán, chắc chắn sẽ rước phải không ít lời đồn đại vớ vẩn.
Đại phòng với nhị phòng cũng vừa tách riêng, chỉ sợ là có mấy người lòng dạ hẹp hòi vẫn còn đang nhìn chằm chằm bọn họ. Nếu để bọn họ nhìn ra manh mối gì, hiểu lầm Tưởng bà tử giữ lại không ít bạc cho tam phòng, đến khi chuyện làm ăn phát đạt, sẽ không tránh khỏi phiền toái.
“Ngươi là?”
Vương trưởng thôn nghe Tưởng bà tử nói, mới nhìn ra phía sau bà, lúc này mới chú ý hai người Nghiêm Khôn đang đi vào.
“Ta tên Nghiêm Khôn, ở trấn trên có mở 1 tiệm thịt heo. Số heo gà vịt nuôi ra, ta đã tìm được người mua rồi, cũng không lo không bán được. Tuy rằng phải tiêu tốn nhân lực, việc mua sắm thức ăn cho heo lại tốn không ít chi phí, nhưng lãi ít mà tiêu thụ mạnh, lúc nào cũng có đầu ra.”
Nghiêm Khôn nghĩ trong lòng, cái này cũng không phải ít lời lãi, lợi nhuận này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Lúc này mua sắm đất đai đã tốn 110 lượng bạc, chưa kể còn phải thuê người, xây dựng chuồng trại, mua heo con, gà giống, vịt giống, ước chừng cũng phải tốn hơn 200 lượng. Sau đó, còn phải mua sắm thức ăn để nuôi nấng gia súc, còn cả tiền thuê nhân công, đợi đến khi lứa đầu tiên xuất chuồng thì phải tốn thêm 20 đến 30 lượng bạc. Vì vậy, Nghiêm Khôn đem hết số tiền hơn 100 lượng bạc mà mấy năm nay mình tích góp, gộp chung lại làm vốn, đồng thời hắn còn phải giúp Thiện gia liên lạc với người mua, sau này có lãi, hắn sẽ được hai phần.
Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng Nghiêm Khôn tính đến chuyện giá trị của gia súc mà Thiện gia nuôi nấng sẽ trở nên nổi tiếng, chỉ cần hai phần lãi cũng đủ để hắn rủng rỉnh túi tiền.
Chờ thêm vài năm nữa, con trai đến tuổi lấy vợ, hắn còn có thể cho con dâu tương lai một cái tượng nhỏ bằng vàng.
Vương trưởng thôn không hiểu, với ông mà nói, nuôi heo, gà, vịt là việc quá tốn kém, người trong thôn nuôi mấy thứ này chủ yếu là để tết trong nhà có thêm món chính, rất ít người nuôi bán, dù sao trong nhà còn không đủ thức ăn, thì lấy đâu ra phần cho mấy con vật nuôi đó.
Nhưng Nghiêm Khôn là người ngoài thôn, người ta muốn tới mua đất trong thôn họ để nuôi heo, gà, vịt thì ông không thể xen vào.
Bởi vậy, tuy rằng trong lòng không coi trọng, nhưng Vương trưởng thôn vẫn phê cho họ một công hàm. Đến lúc đó họ chỉ cần đến nha môn, nộp tiền, chờ nha môn đưa cho họ khế ước của miếng đất kia là xong. Còn họ muốn dùng miếng đất đó để làm gì, thì không liên quan gì đến Vương trưởng thôn nữa.
Lấy công hàm xong, đám người Tưởng bà tử vội vàng rời đi. Sau đó còn phải đi liên hệ thầy thợ xây dựng chuồng trại, còn phải mua nguyên liệu, vật liệu gỗ đá, nhiều chuyện phức tạp khiến bọn họ bận rộn.
“Thiện gia đây là chê trong nhà nuôi không đủ nhiều heo, gà vịt, nên mới tốn hơn 100 lượng bạc để mua miếng đất dưới chân núi mà phá à?” Nương tử của Vương trưởng thôn đợi đám người Tưởng bà tử đi rồi thì vén màn, từ trong phòng bước ra.
“Không phải Thiện gia, có lẽ là chủ ý của người tên Nghiêm Khôn đi chung với họ. Lúc trước Thiện gia phân gia là ta đứng ra làm chứng, hai vợ chồng gia bây giờ không thể lấy ra nhiều bạc như vậy. Theo ta thấy, chính là Thiện gia phụ trách giúp hắn nuôi dưỡng những gia súc đó, nếu nuôi tốt, xác thật cũng có thể kiếm được không ít tiền, ít nhất là không lo không có trứng gà, trứng vịt để ăn.” Vương trưởng thôn lắc đầu nói.
“Hay đây là số tiền mà Thiện gia giữ riêng không chia?”
Vẻ mặt bà tử kia lộ vẻ hoài nghi, có điều một lát sau, mắt bà bỗng xoay chuyển một chút. “Bây giờ Thiện gia phân gia, những thứ đáng giá đều bị lão hồ đồ kia chia cho hai đứa con trai chuyển ra ngoài, chỉ còn lại Thiện lão tam là kẻ ăn chơi lêu lổng, du thủ du thực. Bây giờ, bọn họ lại mua miếng đất to như thế để chăn nuôi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều việc không thể lo toan hết, sẽ thuê người làm, cũng không biết nếu làm thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?”
Trong thôn không có nhiều cách kiếm tiền, đa số tiền kiếm được là từ thu hoạch đồng ruộng. Còn trong thời gian hết mùa vụ, thì trai tráng trong nhà sẽ lên trấn trên với huyện thành, làm những việc thời vụ để kiếm tiền.
Đối với nữ nhân trong nhà, không phải ai cũng được như Tô Tương, nhờ có người mẹ từng làm nha hoàn trong nhà giàu có, có thể có nghề để kiếm tiền.
Nếu Thiện gia thật sự muốn thuê người nuôi gà, nuôi vịt, thì chắc chắn sẽ cần nữ nhân. Loại việc này không cần phải chăm chăm hết 12 canh giờ trong 1 ngày, chỉ cần cho chúng nó ăn uống đầy đủ, sau đó lau dọn sạch sẽ chuồng trại, thời gian còn lại, còn có thể ở nhà làm thủ công.
Bấm ngón tay tính, một ngày 10 quan tiền công, 1 tháng 300 quan, nữ nhân trong thôn chưa ai kiếm được số tiền nhiều như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận