Nông Gia Lạc
Chương 80: Thiệt Thòi Trước Mắt
Những lợi ích nhỏ nhoi trước mắt này, căn bản là không đáng để nhắc tới.
“Cha, nương, phần của con có hơi nhiều, hay là mọi người chia bớt cho lão tam đi.”
Thiện Tuấn Hà vừa nghe cha mẹ để lại cho nhị phòng của hắn nhiều gia sản như thế, thì cảm giác cứ như đang nằm mơ, lâng lâng khó tả.
Hắn biết cha mẹ thương đại ca, cưng tiểu đệ, nhưng lúc phân gia cũng sẽ không bạc đãi hắn, nhưng không lường được là cha mẹ lại chia cho hắn nhiều như vậy. Bây giờ nhìn tới số tài sản trong tay, nghĩ tới những lời mẹ hắn mới nói, hắn liền cảm động, nước mắt lưng tròng.
Đại ca là con trai trưởng, số tài sản được chia nhiều hơn hắn nhiều, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng tiểu đệ chịu trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, lại chỉ được chia cho một phần nhỏ, trong lòng Thiện Tuấn Hà vô cùng băn khoăn.
Hắn nghĩ, mấy gia đình ở nông thôn, thực ra chỉ cần dựa vào vài mẫu đất, là đã có thể nuôi sống cả gia đình. Mà lúc nãy, hắn được chia tới gần 20 mẫu ruộng đất, hoàn toàn có thể để gia đình hắn có một cuộc sống dư dả ở nông thôn, việc chu cấp cho một người đi học, tích góp của hồi môn cho hai con gái, cũng xem như là rất dễ dàng.
Nếu lấy bớt một ít số ruộng đất được chia cho mình, có lẽ sẽ khiến cuộc sống sau này hơi gian nan một chút, nhưng chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực, còn phải lo không có cuộc sống tốt đẹp hay sao?
Vương Xuân Hoa vốn dĩ cảm thấy nhà mình lỗ nặng, bây giờ lại nghe phu quân nàng nói những lời ngu xuẩn kia, hận không thể trực tiếp lấy kim khâu miệng hắn lại.
Hắn hào phóng như thế, một lòng vì huynh đệ như thế, sao không sống cùng với đám huynh đệ của hắn luôn đi.
“Không cần phải thế. Phần mà đệ đệ ngươi thiếu, ta và cha ngươi sẽ làm việc, bù đắp cho hắn.”
Tưởng bà tử nhìn lão nhị hiền lành, trong lòng có chút áy náy. Nhưng khi nghĩ tới những phần gia sản đã chia cho lão nhị, chút áy náy đó liền không còn.
Lại nói tiếp, người làm cha mẹ như bọn họ chia gia sản như vậy, đã là rất phù hợp với các con.
“Lão đại, ta đã nói nhiều như vậy, ngươi nghĩ thế nào?”
Tưởng bà tử không lo lắng đối với con trai thứ. Chuyện trước kia đã dọa sợ Vương Xuân Hoa, nên cho dù bây giờ trong lòng nàng ta có ý kiến gì, thì cũng không dám nói trước mặt bà. Còn sau này, phân gia rồi, nàng ta có suy nghĩ gì đi chăng nữa, cũng càng chẳng liên quan tới bà.
“Nương, không lâu nữa Phúc Tông phải chuẩn bị thi thử, với lại việc họa sau này cũng sẽ phải chi tiêu không ít. Mấy năm nay, số tiền con kiếm được đều giao lại hết cho nhà mình, giờ con lấy đâu ra 20 lượng chia cho lão nhị đây.”
Thiện Tuấn Sơn nghiến răng, hắn hiểu rõ, thái độ của cha mẹ rất kiên định.
Thật sự mà nói, có thể được chia cho căn hộ ở huyện thành, đã coi như là điểm mấu chốt trong lòng mong muốn của Thiện Tuấn Sơn. Dù sao cha mẹ vẫn luôn yêu thương lão tam hơn hắn, nên hắn còn lo lắng, đến lúc phân gia, cha mẹ sẽ nghĩ tới việc lão tam không có tiền đồ gì, mà chia cho lão tam nhiều gia sản hơn.
Như hiện tại, được chia cho căn nhà ở huyện thành, lại không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, đại phòng bọn họ được chia thế này cũng không tính là chịu thiệt.
Hắn cũng không lo cha mẹ để dành thứ gì tốt cho lão tam. Mấy năm nay, sổ sách trong nhà hắn cũng nắm tương đối rõ, tài sản có giá trị hầu như đều ở bên ngoài.
“Được rồi, được rồi, ta còn không biết hai vợ chồng ngươi muốn cái gì à? Mấy năm nay nếu mà các ngươi không tích góp được cái gì, họ Tưởng của ta sẽ viết ngược lại.”
Tưởng bà tử không phải người ngu, làm sao có thể tin tưởng lão đại là người thành thật, mỗi tháng đều an phận đem hết số tiền mình kiếm được nộp vào tiền chung của nhà chứ. Mấy năm trước, lão nhị không có tâm cơ mà cũng có thể tích góp được sơ sơ 20 lượng bạc. Nhiều năm như vậy, đại phòng cũng tích góp tiền, chắc chắn càng nhiều hơn. Giờ mà cho nhị phòng 20 lượng bạc, thì số tiền còn dư lại vẫn đủ để lo cho cháu đích tôn, chi tiêu cho việc học được một đoạn thời gian.
“Việc phân gia cứ quyết định như vậy đi. Chút nữa, lão nhị, ngươi đi gọi thôn trưởng cùng với Thiện đại bá và Tưởng tam thúc cùng đến đây. Để bọn họ làm nhân chứng, chính thức làm khế ước phân gia.”
Thiện lão gia giải quyết dứt khoát, nhìn con trai ngoan cố vùng vẫy tính toán: “Nếu ngươi không hài lòng chuyện phân chia này, thì lập tức về quê, cùng hai người già chúng ta nuôi heo, nuôi gà đi, Đến lúc đó, ngươi phụng dưỡng hai chúng ta, chúng ta phân gia sẽ dựa theo quy củ, chia cho đại phòng nhiều gia sản, giống như trong thôn vẫn làm.”
“Được, cứ theo ý cha nương mà làm.”
Ở huyện thành, Lữ Tú Cúc đang sống thoải mái, dễ chịu, làm sao có thể tự nguyện về quê làm một bà thím già chứ. Nàng còn hy vọng con trai học lên cao, để nàng thử cảm giác là mẹ của một quan gia. Nếu để mọi người biết, cha mẹ của con trai có tiền đồ của nàng ở nông thôn chân đất tay bùn, thì ai còn coi trọng Phúc Tông chứ.
Thiện Tuấn Sơn cũng nghĩ vậy, bởi vậy hắn đồng ý với lời của Lữ Tú Cúc, chấp nhận phương thức phân gia này.
Ba huynh đệ Thiện gia, từ nay về sau, xem như là ba nhà độc lập.
“Bảo Nhi, con đừng lên núi có được không?”
Mấy ngày nay, Tưởng bà tử vội vàng cùng người trong thôn thương lượng mua đất đai để mở rộng chăn nuôi gia súc, suốt ngày luôn tay luôn chân, chỉ có lúc ở trước mặt Phúc Bảo mới miễn cưỡng thoải mái một chút.
“Sóc ở trên núi bị điên rồi, Bảo Nhi còn nhớ chuyện mấy con sóc đó lấy quả rừng ném con hay không, đau lắm, đau lắm đó!”
Tô Tương ngồi xổm, dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói với con gái.
Cũng không biết lá gan của con gái giống ai. Từ lúc ở trên núi về, trên trán sưng một cục bự như thế, mà lại không nhớ cái chuyện đau đó. Chỉ cần người trong nhà không để ý một chút, là nàng lại cùng mấy người bạn nhỏ của mình chạy lên núi.
“Nãi nãi, nương, mọi người cho con lên núi đi. Con đảm bảo sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để sóc ném mình nữa.”
Phúc Bảo thật sự là chán muốn chết rồi. Bởi vì chuyện phân gia, người duy nhất có thể làm bạn với nàng là hai đường tỷ lại đang bận bịu thu dọn hành lý, rồi phụ giúp mọi người xây nhà mới, trừ buổi tối ra, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi.
Phúc Bảo cũng ngại đi quấy rầy hai đường tỷ này, hôm nay Ngưu Thiết Hoa tới rủ nàng lên núi, nàng lập tức dao động.
Với lại bây giờ các nàng đi nơi khác, đám sóc cũng không có khả năng đem đồ chuyển tới địa điểm mới.
Phúc Bảo cảm thấy mình tuyệt đối không xui xẻo như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận