Nông Gia Lạc
Chương 195: Thánh Chỉ
“Bang !”
Tưởng bà tử tát cho mình một cái thật mạnh, thánh chỉ kia là đi về phía nhà mình? Thiện gia mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh, thánh chỉ tới nhà bà!
“Phúc Bảo, cục cưng ngoan Bảo Nhi, tiểu tâm can !”
Tưởng bà tử giọng điệu run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là gọi cục cưng Bảo Nhi của mình ra để hưởng chút long khí của Hoàng đế lão gia.
Bà nghĩ, có lẽ là hệ quả của việc quyên góp lương thực trước kia, vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ đem một ngàn cân lương thực kia giúp Vinh Tín một tay, cũng không biết đối phương làm thế nào, liền kinh động đến thánh chỉ.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Tưởng bà tử vừa mặc niệm trong lòng, vừa hít thật sâu.
Theo âm thanh khua chiên gõ trống càng lúc càng tới gần, tấm gấm màu vàng sáng kia càng thêm lóa mắt, Tưởng bà tử càng run rẩy lẩy bẩy.
“Mau ra đây, những người ở trong phòng lăn hết ra đây cho ta!”
Giọng nói Tưởng bà tử càng sắc bén, “Phúc Bảo nhi, cục cưng của nãi nãi, mau ra bái kiến hoàng đế lão gia nào.” Lúc gọi đến Phúc Bảo, giọng điệu Tưởng bà tử trở nên ôn hòa, cho dù lúc này đang khẩn trương muốn chết, bà vẫn không quên thể hiện rõ sự bất công của mình.
Hoàng đế!
Người trong phòng đều nghe rõ, “Xoảng xoảng !” tiếng chén đĩa rớt trên mặt đất, xem ra không phải chỉ mình Tưởng bà tử thất thố.
“Gâu gâu!”
Mấy con chó chưa ăn no nhảy vào nhà chính của Thiện gia, nghĩ đến hôm nay nhất định là ngày lành, người và vật nuôi đều hòa thuận vui vẻ.
Tri châu cùng Huyện lệnh huyện Bá Giang mang theo thánh chỉ đến thôn Bình Liễu, việc này chẳng khác nào bắn một phát đại bác vào mặt hồ đang yên ả. Ngay cả những sản phụ vừa mới sinh, đang trong thời gian ở cữ, cũng không nhịn được mà mở cửa sổ nghe ngóng tình hình bên ngoài, không sợ mình bị đông lạnh chút nào, càng khỏi phải nói đến những thôn dân tay chân lành lặn, chỉ hận không thể vây chặt Thiện gia như nêm cối.
Tiếp nhận thánh chỉ là một việc lớn, chỉ với gian nhà chính của Thiện gia thì không thể sánh được với sự tôn quý của thánh chỉ, chính vì thế, người Thiện gia vội vàng chuẩn bị hương án, sau đó tắm rửa, thay những bộ quần áo tốt nhất của mình, thôn trưởng mở từ đường, nghênh đón thái giám truyền chỉ và các vị đại nhân vào bên trong.
Ở thôn Bình Liễu, Vương gia là thế gia vọng tộc, các dòng họ khác ở trong thôn cũng không lớn bằng, còn chưa lớn tới mức có thể xây một cái từ đường riêng, bởi vậy, ngay từ ban đầu, bài vị tổ tiên của người trong thôn đều đặt ở từ đường Vương gia, dần dần, từ đường của Vương gia đã không còn là từ đường của riêng Vương gia nữa, mà trở thành từ đường của cả thôn.
Bài vị tổ tiên của Thiện gia cũng được đặt ở đây, lấy từ đường làm nơi tuyên chỉ cũng không có gì quá đáng.
Tuy nói, chuyện vui hôm nay không có quan hệ gì với những người khác trong thôn, nhưng nơi ban chỉ là từ đường tổ tiên, đó là chuyện rất tốt, làm rạng danh cả từ đường. Sau này, thánh chỉ cũng sẽ được đặt ở từ đường, tổ tiên của mọi người đều được hưởng ké vinh quang của tổ tiên Thiện gia, cũng có thể cảm thụ được một chút long khí để thêm phồn thịnh.
Vương trưởng thôn là người kích động nhất, ông không chỉ là thôn trưởng, mà còn là người nắm giữ chìa khóa của từ đường, có phong thánh chỉ này, sau này ông có thể hiên ngang trước mặt trưởng thôn của các thôn khác, thậm chí cũng có thể ung dung nói chuyện với những quan lại có phẩm cấp ở trấn trên và huyện thành.
Ông lão nhe răng cười tới mức muốn liệt miệng, giờ khắc này, ông hận không thể đem người Thiện gia thành tổ tiên để mà cung phụng.
Suy đoán của Tưởng bà tử không sai, thánh chỉ này quả thật là bắt nguồn từ số lương thực mà Thiện gia quyên tặng.
Sau khi biết được tình hình thiên tai ở Lan Giang, đầu tiên, Tông Khánh Đế liền chi ra ngân lượng và lương thực để cứu tế, nhưng muốn điều động số lượng lương thực lớn như vậy, cho dù là hoàng đế thì trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể thực hiện được.
Nhất là một năm trở lại đây, Tấn triều xảy ra nhiều thiên tai, trừ bão tuyết ở Lan Giang làm ảnh hưởng đến việc cày bừa mùa vụ đông xuân, thì trước đó, vào mùa hạ, không ít địa phương ở phía nam phải chịu nạn hạn hán, lương thực thu hoạch được cũng chỉ đủ cung cấp cho dân bản xứ, số thóc dùng để đóng vào kho lúa của triều đình cũng không được nhiều.
Vinh Ưng là con cháu Vinh gia, thông tuệ đưa ra một biện pháp để tổ phụ trình lên trên, đó chính là lấy hành động của Thiện gia làm gương, khiến cho những thương gia giàu có đang dự trữ lương thực, tự nguyện hiến lương thực trong tay lên triều đình.
Thứ nhất, cho mọi người thấy bệ hạ thánh minh, nhân từ, bá tánh ủng hộ. Thứ hai, cũng có thể nhân tình huống quốc khố đang thiếu lương thực, giúp triều đình giải quyết vấn đề khan hiếm lương thực này.
Giờ phút này, thánh chỉ tới, cũng đồng nghĩa với việc, biện pháp của Vinh Ưng đã được Tông Khánh Đế tiếp nhận.
Đám người Thiện gia sau khi chỉnh đốn xong, từng người một cung kính quỳ trước hương án. Vị công công truyền chỉ đứng trước hương án, nâng trên tay là thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Đặc biệt ban tên Tích Thiện gia, thưởng trăm lượng hoàng kim, một thanh ngọc như ý, khâm thử !”.
Giọng nói của thái giám như tiếng gà bị bóp cổ, the thé, chói tai, nhưng lúc này chẳng ai để ý giọng nói của hắn có dễ nghe hay không, bởi vì ở trong lòng Thiện gia, đây chính là tiếng trời.
Lại nói tiếp, lần này Thiện gia quyên góp lương thực cũng không tính là nhiều, mấy trăm cân khoai lang đỏ phơi khô, mấy trăm cân bột xay từ vụn bắp và cùi bắp, còn có một ít gạo lẫn trấu, thô lương trộn lẫn tinh lương, dù sao cũng có thể lấp đầy bụng, lúc thiên tai thế này sẽ không ai so đo này nọ.
Chỉ với trăm lượng hoàng kim kia cũng đã đủ mua được số lương thực này, chưa kể, còn một thanh ngọc như ý vừa nhìn đã biết chất ngọc vô cùng cao quý, giá trị liên thành, cùng với việc được đích thân hoàng đế ban tặng danh hiệu Tích Thiện gia, có thể nói, đây chính là tấm bùa hộ mệnh, chỉ cần sau này Thiện gia không làm việc gì vì phạm luật pháp của Tấn triều, thì những người khác dù có đỏ mắt ganh tị với chuyện làm ăn của Thiện gia, cũng không thể dùng thủ đoạn với bọn họ được.
Vinh Ưng chỉ là muốn mượn lời tổ phụ để bộc lộ tài năng trước mặt hoàng đế, lại vô tình giúp Thiện gia một đại ân.
“Thiện lão gia, tiếp chỉ đi.”
Có thể được hoàng đế phái tới truyền chỉ, vị thái giám thân mình mảnh khảnh kia đương nhiên không phải là loại không có tầm nhìn. Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy, chỉ với thân phận địa vị của người Thiện gia, thì rất có khả năng chỉ được một lần duy nhất này là có thể liên quan tới hoàng tộc, nhưng hắn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ coi thường đối phương, chọc phải một địch nhân tiềm tàng.
- Giải thích câu Mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh. đây là câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói những điều tốt lành bất ngờ kéo đến, một bước lên mây, có thể mang theo ý mỉa mai châm biếm. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận