Nông Gia Lạc

Chương 68: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

Nghe được có đồ ăn ngon, Ngưu Thiết Hoa mặc kệ đầu bị nện đau, chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống, nhặt mấy loại quả, hạt đó cho vào sọt của mình.
Trong tay nàng cầm một quả sim màu đỏ pha tím sẫm, do lúc nãy bị ném mạnh nên đã bị nát, nàng phủi sạch bùn đất với lá cây dính bên ngoài, bỏ vào miệng, còn không quên liếm chút nước quả dính trên ngón tay.
Sim là loại quả dại trong núi, kết quả vào trung tuần tháng sáu. Khi nó vừa chín tới thì có màu đỏ tím, đây cũng là lúc nó ngon nhất, so với lúc nó chín muồi, vỏ biến thành màu đen, thì bọn nhỏ thích vị của nó lúc này hơn.
“Muội còn đau không?”
Thiện Phúc Đức không ngồi xổm xuống nhặt quả hạt như đám bạn, mà đau lòng nhìn cục u sưng to trên đầu muội muội, không ngừng xoa xoa, thổi thổi giúp nàng.
Cái cục u này là hậu quả của lần tấn công đầu tiên. Những đòn công kích sau đó, Phúc Bảo đều kịp né tránh, mà lúc đám Thiện Phúc Đức chạy đến, còn dùng áo che chắn cho nàng, nên trên người cũng không có tổn thương gì lớn.
Nhưng vì từ lúc đến thế giới này, nhiều năm trôi qua, Phúc Bảo đã quen được chiều chuộng, nên dù chỉ bị có vậy, cũng đã khiến nàng cảm thấy tủi thân.
Đặc biệt là khi nhìn bộ dạng đau lòng của ca ca, nàng càng cảm thấy đau hơn, càng muốn khóc hơn.
Cũng may, nàng kịp thời nhận ra, mình như vậy là không đúng. Lúc nãy, nàng bị tấn công đã khiến cho ca ca lo lắng đủ rồi, giờ mà nàng mà khóc nữa, chắc sẽ làm ca ca phát điên.
“Muội không sao hết, không đau chút nào hết.”
Phúc Bảo nín khóc, mỉm cười, còn làm bộ như không có gì hết, xoa cục u trên trán mình.
“Ai da !”.
Chỉ mới xoa một cái, mà đau muốn khóc.
Mấy con thú nhỏ trong núi sao lại xấu tính thế nhỉ, nàng cũng đâu có làm gì chúng đâu, thế mà bọn chúng lại nện một đống vô người nàng.
Phúc Bảo mơ hồ nhận ra, hình như những luồng công kích đó đều hướng vào nàng. Nếu không phải ca ca nàng lấy quần áo che cho nàng, thì có phải khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của nàng sẽ bị nện như cái bãi chiến trường không.
“Ca ca, muội cũng muốn ăn quả phỉ.”
Phúc Bảo biết, nếu mà để ca ca mãi chú ý vào cái vết thương trên trán của nàng, thì chuyến đi lên núi lần này coi như hỏng. Đây là lần đầu tiên nàng được nãi nãi cho phép lên núi, nếu cứ như thế này mà trở về, chỉ sợ rất rất lâu nữa, nãi nãi mới lại cho nàng đi, bởi vậy phải chơi cho thật đã, rồi mới về.
Vả lại, mặc dù tất cả mọi người đều bị động vật trên cây tấn công, nhưng chẳng ai lại mít ướt như nàng, ngay cả Tú Liên, người nhìn qua có vẻ yếu đuối nhất. Vì thế, Phúc Bảo cảm thấy, nàng cũng có thể kiên cường hoàn thành chuyến đi.
“Hôm nay chúng ta lên núi, thật đúng là được mùa.”
Một tiểu nam hài lanh tay lẹ mắt, nhặt được một đống quả phỉ nói. Tất cả những loại quả, hạt này, đều là những món được yêu thích. Trước đây, khi thợ săn mang theo những thứ này xuống núi, người mua nhiều nhất chính là những phu xe. Nghe nói, những đặc sản núi rừng này đều được bọn họ mang lên huyện thành, bán cho những nhà giàu có.
Người trong thôn không có nhiều tiền, cùng lắm là tới ngày tết, tìm thợ săn mua một ít quả, hạt khô héo mà mấy phu xe và người bán hàng rong không cần. Nên bọn hắn chưa bao giờ được như hôm nay, có thể thoải mái ăn một bữa tới ngán.
Mấy đứa nhỏ ngẫm nghĩ, chút nữa mà mang những quả, hạt này về, người trong nhà chắc chắn sẽ vô cùng hưng phấn, vui sướng cho mà xem.
“Chi chi chi chi !”
“Chi chi ! gu gu !”
Đứng trên ngọn cây, sóc con cảm thấy mờ mịt, sao mấy tên đầu củ cải kia lại nhặt quả, hạt, có phải cho bọn chúng đâu cơ chứ.
Đám sóc con tức giận chui ra khỏi tán lá cây, đứng cách đó không xa, xếp thành một hàng dài trên cây.
Vừa rồi, Phúc Bảo chỉ lo tránh né công kích, nên không thấy rõ hình dáng của mấy con sóc đó. Bây giờ, nhìn thấy một đám bụ bẫm đáng yêu, đuôi xù lông to, làm gì còn tức giận được nữa, trái tim ngay lập tức mềm nhũn, thật muốn trộm một con về nhà nuôi quá.
“Chi chi !”
Một con sóc hơi to con, màu lông đậm hơn so với những con khác, có vẻ là sóc đầu đàn, đứng ra phía trước, vừa đưa hai cái vuốt nhỏ về phía bọn họ, khoa tay múa chân, vừa phẫn nộ kêu chi chi.
“Ca ca, chúng nó làm gì thế?”
Ngưu Thiết Hoa ngưng nhặt quả, hạt, dùng khuỷu tay chọc chọc ca ca hỏi.
“Không biết nữa! Chẳng lẽ lại muốn dùng quả rừng ném chúng ta?”
Ngưu Thiết Trụ nghô nghê nói. Nghe suy đoán của hắn, đám bằng hữu bên cạnh đều trợn tròn mắt.
Lần ném lúc nãy, bọn họ cảm thấy đau cả người, chẳng qua là vì bọn họ không biết đám sóc này dùng bảo bối ném họ, giờ biết rồi, làm sao còn thấy đau nữa, mà phải gọi là hưởng thụ, hận không thể để lũ sóc ném bọn họ thêm vài lần nữa, tốt nhất là đem hết bảo bối mà chúng dự trữ cho mùa đông, ném hết ra.
Mấy đứa nhỏ trong thôn đều đã nghe người lớn kể qua, về chuyện từng có một năm mất mùa.
Đại khái là có một năm, nơi này xảy ra hạn hán, vì không có lương thực nên thôn dân đào lỗ khắp nơi, kết quả, từ một cái hang của chuột đồng, đào ra được tận mười mấy cân lương thực. Một số người khác thì lên núi, từ trong một ít thân cây khô trên núi, cũng moi ra được rất nhiều quả rừng, số lượng còn nhiều hơn so với lương thực đào trong hang chuột đồng, mà những thứ quả đó, đều là do lũ sóc dự trữ. Cũng may là có số lương thực đó, nên người trong thôn mới có thể chống đỡ được đến lúc triều đình cứu tế. Cũng bởi vì vậy, thôn dân dưới chân núi luôn làm theo di huấn của người xưa, chưa bao giờ gây tổn hại tới bầy sóc.
Như vậy, nếu sau này lại có thiên tai, ít nhất bọn họ vẫn còn một đống lương thực dự trữ.
Đáng thương cho đám sóc, cái gì cũng không biết, lại trở thành cái kho dự trữ lương thực tự nhiên.
Kì thực, cái này cũng có liên quan tới tập tính của sóc.
Quãng đời của một con sóc chỉ có ăn với ngủ, thú vui lớn nhất là đào hang trữ lương thực. Nghe nói, số lương thực mà một con sóc trữ cả đời, đủ cho một người trưởng thành ăn cả năm không hết.
Hơn nữa, có lẽ do sinh trưởng trong núi rừng, mà chúng có thể phân biệt được quả, hạt ngon hay không, chỉ dự trữ những quả, hạt chắc nịch. Bởi vậy, trong hang sóc, người ta không thể tìm được những quả, hạt hư.
Có điều, não của sóc tương đối nhỏ, bình thường, 80% lượng lương thực dự trữ sẽ bị chúng bỏ quên, để cho tới khi hoàn toàn hư thối, mốc meo, lại trở thành chất dinh dưỡng nuôi đất.
Vì từng nghe người lớn nói qua tập tính này của sóc, nên bọn nhỏ tham lam hận không thể khiến đám sóc ném tất cả những thứ ngon lành - mà chúng nó định dự trữ cho mùa đông xuống, cho dù bị ném đến đau, bọn họ cũng sẽ không hối hận hay trách móc gì cả.
“Chi chi chi !”
Lũ sóc con tức giận tới phát khóc, bọn chúng chưa từng thấy đám trẻ nào không biết xấu hổ như thế.
“Chi !”
Đám sóc con nổi giận, ném hết thức ăn mình dự trữ ra, sau đó, nhao nhao chuyền từ cành này sang cành khác, biến mất khỏi tầm mắt tụi nhỏ.
Bây giờ còn cách mùa đông khá xa, bọn chúng sẽ tiếp tục dự trữ lương thực, sau đó, đợi lúc tiểu cô nương đáng yêu vào núi một mình, sẽ đưa riêng cho nàng, đảm bảo nàng sẽ vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận