Nông Gia Lạc

Chương 163: Bệnh Không Hề Nhẹ

Nhưng Nghiêm Khôn cũng biết rõ, đây không phải là kế lâu dài, sẽ tới một khắc nào đó, những kẻ kia đói đến đỏ mắt, sẽ không màng gì nữa mà xông đến cướp bóc. Mặc dù chỉ là một đám người đói tới mức hoa mắt chóng mặt, không có sức lực gì hết, nhưng “kiến nhiều cắn chết voi”, Nghiêm Khôn cũng không thể chắc chắn rằng, mình có thể vừa bảo vệ được số lương thực đó, vừa đảm bảo an toàn cho bản thân.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền quyết định, trước khi tình thế trở nên quá ác liệt, mang theo con trai tới thôn Bình Liễu.
Đương nhiên, đây cũng là hắn suy nghĩ thay Thiện gia.
Nếu tin tức hắn nhận được không sai, huyện thành đã phong tỏa cửa thành, chính là vì muốn để những lưu dân từ phía bắc tới giữ ở bên ngoài thành, phòng ngừa trong thành xảy ra bạo động. Cũng chính vì cửa huyện thành bị chặn, mà những thị trấn, thôn xóm xung quanh lại trơ trọi trước mặt của lưu dân.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những nạn dân có suy nghĩ xấu đó nhất định sẽ để mắt đến thôn Bình Liễu đông đúc và giàu có này. Nghiêm túc mà nói, ở Thiện gia, người đánh cướp được cũng chỉ có mình Thiện Tuấn Hải, Thiện Phúc Đức với Thiện lão gia miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là 1 nửa, mà bọn họ lại có tới 3 nữ nhân để bảo vệ, nếu thật sự xảy ra bạo loạn, căn bản không thể nào bảo vệ được những nữ nhân này. Nghiêm Khôn nghĩ, có mình với con trai ở cùng, tóm lại sẽ an toàn hơn vài phần.
Nhất là thằng con trai khờ khạo nhà mình còn thích nha đầu Phúc Bảo kia, làm gì có chuyện nào có thể khiến tiểu cô nương động tâm bằng việc lúc thời điểm nguy nan, có anh hùng cứu mỹ nhân chứ?
Sau mấy lần suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng, Nghiêm Khôn dứt khoát dắt theo con trai, mang lương thực đến ở nhờ nhà Thiện gia.
Chỉ là, hai cha con cũng không ngờ tới, bên ngoài thị trấn lại có lưu dân mai phục. Cũng may, số người mai phục tương đối ít, mà hai cha con Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh đều mang theo dao mổ heo, nên không làm cho những lưu dân đó chiếm được lợi ích, ngược lại, còn khiến đám lưu dân kia bị trọng thương.
Hiện tại, thời tiết khắc nghiệt như vậy, theo đánh giá của Nghiêm Khôn, những kẻ đó sợ là sống không quá đêm nay.
Lần đầu giết người, nhưng trong lòng Nghiêm Khôn lại không có bao nhiêu chột dạ, bởi vì hắn cảm thấy, mình đã giết người nên giết.
Tuy những người đó là lưu dân, nhưng trên mặt lại không có chút xanh xao vàng vọt nào cả, trái lại, sắc mặt của mấy nam nhân đó còn hồng nhuận, đây rõ ràng là không hợp với lẽ thường, khiến cho Nghiêm Khôn ngay lập tức liên tưởng tới loại thực phẩm trong những nạn đói thế này - là thịt của bất kỳ “con thú hai chân” nào.
Là một đồ tể, nên so với người bình thường, Nghiêm Khôn càng cảm giác được sát khí mạnh hơn. Những nam nhân kia lộ vẻ hung tàn, lúc bọn chúng cầm dao tấn công hai cha con họ, không những không có sự sợ hãi thấp thỏm, mà ngược lại, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện hiện tia hưng phấn. Thậm chí, có vài kẻ trong đó khi nhìn thấy cha con họ cường tráng, còn khẽ nuốt nước miếng.
Loại cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất an. Nghiêm Khôn cảm thấy, khi đối mặt với những kẻ đó, chúng chỉ xem hai cha con họ là đồ ăn. Nhìn sắc mặt hồng nhuận của họ, Nghiêm Khôn không thể đoán được, trên đường chạy nạn đến đây, rốt cuộc bọn họ đã ăn thịt bao nhiêu người, trong đó, có bao nhiêu trẻ con vô tội?
Nghiêm Khôn vẫn còn hơi sợ hãi. Trong số những lưu dân còn chưa kịp chạy tới huyện Bá Giang, có bao nhiêu kẻ không bằng cầm thú như những nam nhân kia?
Bá tánh trước tai họa luôn nhỏ bé. Nhưng Nghiêm Khôn khẳng định, cho dù mình lâm vào tình cảnh cùng quẫn như thế nào, thì bản thân vẫn là một con người, điểm cơ bản, mấu chốt nhất chính là không ăn thịt người.
Nghe Nghiêm Khôn kể chuyện, mọi người trong Thiện gia đều trầm mặc. Cuối cùng, vẫn là Tưởng bà tử vực dậy tinh thần của mọi người: “Mấy ngày này, Khôn tử với Sơn Sinh cứ ở lại nhà chúng ta. Để ta giúp ngươi thu dọn hai gian phòng, đợi chút nữa, ngươi với Sơn Sinh tắm rửa trước, thay quần áo trên người đi.”
“Tương nhi, Phúc Bảo, hai con đi xem thử nước ấm trên bếp có còn đủ hay không, nêu không đủ thì thêm vào. Phúc Đức, con đi tìm mấy bộ quần áo sạch sẽ để huynh đệ Sơn Sinh của con thay đi !” Tưởng bà tử nhìn thân thể cường tráng, vạm vỡ của Nghiêm Sơn Sinh cùng với thân thể thư sinh nho nhã, trắng trẻo, yếu đuối của cháu nội mình, vốn dĩ muốn bảo cháu trai tìm mấy bộ quần áo sạch sẽ để Nghiêm Sơn Sinh thay trước, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Bà đánh giá thể trạng của Nghiêm Sơn Sinh một lượt từ trên xuống, trong lòng liền tán thưởng. Rốt cuộc, Nghiêm Khôn đã nuôi con trai như thế nào mà Sơn Sinh lại tốt như vậy?!
Trong mắt của người cao tuổi, mập mạp hay tráng kiện đều là biểu hiện phúc khí. Nhất là mấy đứa trẻ nam, cao cao lớn lớn, liền có thể nhìn ra được chính là một người có thể chịu được khổ cực để nuôi sống gia đình.
Rất vừa lòng với thể trạng của Nghiêm Sơn Sinh, trong lòng Tưởng bà tử lại hiện lên suy nghĩ từng muốn đem cháu gái gả cho Nghiêm Sơn Sinh.
“Nãi nãi, con đi tắm rửa thay quần áo.”
Nghiêm Sơn Sinh để ý thấy ánh mắt Tưởng nãi nãi đang đánh giá mình, trong ánh mắt bà lộ ra vài phần thưởng thức, lập tức sống lưng dựng thẳng, bởi vì khẩn trương, toàn thân liền cứng đơ như khúc gỗ.
“Được rồi, hai cha con mau đi tắm nước nóng, sau đó thay quần áo trên người ra đi, ta giúp các ngươi giặt sạch, nhân tiện xem thử còn có thể sửa lại hay không.” Tưởng bà tử cảm thấy chất liệu quần áo trên người hai cha con Nghiêm Khôn đều không kém, nếu mà vứt đi thì thật đáng tiếc, bà muốn xem thử có thể may vá lại một chút hay không.
Nữ nhân Thiện gia nhanh chóng đi dọn dẹp phòng trống, còn Thiện Tuấn Hải và Thiện lão gia thì mạo hiểm gió tuyết. đi ra ngoài một chuyến. Bọn họ vội vàng đến nói với trưởng thôn về tin tức vừa nhận được, hiện tại bên ngoài thị trấn đã có lưu dân từ phía bắc chạy tới, chỉ sợ không bao lâu nữa, bên ngoài thôn bọn họ cũng sẽ có lưu dân xuất hiện.
Thôn Bình Liễu bọn họ, trừ phía sau có núi lớn, ba mặt còn lại đều không có gì che chắn. Thiện Tuấn Hải nghĩ, vì an toàn, trước hết, ở mấy con đường này, bọn họ nên tìm một vài thứ để làm rào chắn đơn giản, còn phải cử một số ít thanh niên trai tráng ở trong thôn đi tuần tra xung quanh. Nếu không, những lưu dân đó mà đánh đến, bọn họ sẽ trở tay không kịp, những thôn dân ở phía ngoài thôn sẽ gặp phải tai ương đầu tiên.
“Sơn Sinh ca, huynh xem thử nước như vậy có đủ ấm hay chưa?”
Phúc Bảo xách theo một thùng nước ấm tiến vào, đi đến bên thùng gỗ, lấy tay thử nhiệt độ nước, hỏi Nghiêm Sơn Sinh bên cạnh.
“Đủ, đủ ấm rồi!”
Nghiêm Sơn Sinh ấp úng trả lời, ánh mắt có chút dao động, không dám nhìn thẳng Phúc Bảo.
Rõ ràng, trước kia khi chưa hiểu được tâm ý của mình, hắn có thể quang minh chính đại nhìn thẳng vào Phúc Bảo, thích nhất là cùng Phúc Bảo chơi đùa, trò chuyện, một giây cũng không muốn rời mắt khỏi Phúc Bảo. Nhưng mà sau khi hiểu rõ tâm tư của mình dành cho Phúc Bảo, chỉ cần liếc mắt nhìn Phúc Bảo một cái, Nghiêm Sơn Sinh đã cảm thấy tim đập thất thường, mặt nóng bừng, đỏ gắt, nếu mà đối diện quá lâu, không biết chừng máu cắt không còn một giọt, chết ngay tại chỗ.
Hắn cảm thấy mình thật sự có bệnh, lại còn là bệnh không hề nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận