Nông Gia Lạc

Chương 50: Cách Giải Quyết Tốt Nhất

Cho nên đối với Lữ Tú Cúc mà nói, cách tốt nhất chính là tận dụng cơ hội này mà khiến cha mẹ chồng áy náy, lợi dụng việc này, nàng sẽ cùng con trai tranh thủ thu được nhiều lợi ích nhất có thể.
Đến mức, ngay từ đầu, việc nàng cùng con trai đứng một bên cân, bên còn lại là nam nhân kia đã sớm bị nàng vứt ở sau đầu.
Trải qua sự việc như vậy, Lữ Tú Cúc phát hiện, chỉ cần nàng không để ý tới nam nhân không quản được nửa thân dưới kia thì nàng vẫn sống tốt. Trọng trách sau này của nàng chính là nuôi thật tốt con trai của mình, thay hắn tranh thủ được gì thì tranh thủ.
Cái suy nghĩ này cũng không khác gì mấy so với nội dung cuộc nói chuyện lúc trước giữa Tô Tương với Thiện Tuấn Hải.
Có lẽ do đều là nữ nhân, góc nhìn một số sự việc sẽ giống nhau.
“Nương, con vẫn muốn sống chung thật tốt với Tuấn Sơn.”
Lữ Tú Cúc kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào nói với Tưởng bà tử.
Đại phòng là thiên hạ của nàng, sau này, mọi thứ của đại phòng đều thuộc về con trai duy nhất của nàng.
Thiện Tuấn Sơn có thể kiếm tiền, nàng sẽ ở phía sau vung roi da, để hắn làm trâu làm ngựa cho mẹ con nàng. Nàng vất vả chịu đựng tới bây giờ, làm sao có thể cam tâm từ bỏ mọi thứ, để nữ nhân khác ngồi hưởng lợi những thứ của nàng.
“Nương biết, lúc này là tủi thân con. Con yên tâm, ta với cha con sẽ cho con một cái công đạo.”
Tưởng bà tử cũng sợ đứa con dâu này vì quá tức giận mà chọn hòa ly với con trai bà. Không phải bà đau xót cho con trai, mà là xót xa cháu trai trưởng. Bây giờ Lữ Tú Cúc quyết định dứt khoát như vậy, cho dù Tưởng bà tử biết đây là kết quả nàng suy nghĩ thiệt hơn, nhưng cũng không thể không cảm kích nàng.
Lữ Tú Cúc cúi đầu, những lời này của mẹ chồng, chẳng lẽ, cha mẹ chồng vì chuyện này nên muốn bồi thường thêm cho nàng?
Thiện Tuấn Hà chất phác, không thể nghe ra ý tứ của mẹ mình, nhưng Thiện Tuấn Hải và Tô Tương đều hiểu được. Có điều, trong chuyện này, quả thật đã khiến đại tẩu tủi thân, nếu cha mẹ muốn thay đại ca bù đắp thì họ cũng không phản đối hay cảm thấy đố kị gì.
Thiện Phúc Bảo làm một đứa bé không bị người lớn phòng bị, xem xét sự việc từ đầu tới cuối, giờ nhìn thấy mọi người trong thế ngươi tốt, ta tốt, đột nhiên có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ việc đại bá phụ ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân cứ thế mà giải quyết xong?
Chỉ vì nữ nhân kia không thật sự mang thai con của đại bá phụ, gia nãi cũng không coi sự việc nghiêm trọng như lúc trước.
Thiện Phúc Bảo cảm nhận được, thời khắc miếng lót trong bụng nữ nhân kia rơi xuống, trong nháy mắt, mọi người ở đây đều lộ ra kinh ngạc cùng với vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Chỉ là vì không có đứa nhỏ, nên những việc đại bá phụ làm trước đó đều có thể cho qua sao? Sự phản bội đó có thể bị lãng quên ư?
Nàng chung quy vẫn chưa hòa nhập được với cái xã hội phong kiến này, vẫn còn giữ lại những bản tính của một con người sống trong xã hội hiện đại, dám yêu dám hận.
Nếu nàng là đại bá nương, không cần phải nghĩ xem kết quả thế nào, sẽ lập tức cùng đại bá hòa ly, còn nữ nhân kia có mang thai hay không cũng không liên quan gì.
Nhưng tất nhiên, trừ nàng ra, những người bên ngoài đều không nghĩ như vậy.
Ngay cả mẹ của nàng, lúc trước cũng chỉ uy hiếp cha nàng, nói sẽ khiến hắn trở nên bất lực, chứ không phải hoàn toàn cắt đứt duyên phận phu thê với hắn.
Trong đầu sắp xếp quá nhiều việc khiến tinh thần Thiện Phúc Bảo có chút nặng nề, nhìn sơ qua cũng thấy uể oải.
“Cục cưng có phải bị dọa hay không? Nếu biết trước, đã không mang con theo rồi.”
Việc lớn mấy ngày nay đè nặng trong lòng tạm thời bị gạt qua một bên, nhìn cháu gái bảo bối ủ rũ, Tưởng bà tử liền cảm thấy đau lòng.
Cũng do mấy ngày nay tin đồn nhảm nhí về Thiện gia quá nhiều, nếu không cũng không tới mức lấy Phúc Bảo ra làm lý do hợp lý để cả nhà cùng lên đường.
Tưởng bà tử lo lắng việc lúc nãy ở trong căn nhà kia cả đám người đánh nhau ầm ĩ, khiến cho cháu gái nhỏ bị kinh sợ mất hồn mất vía.
“Tương nhi, tí nữa về tới nhà, con qua chỗ ta lấy bông tai bạc để ở dưới gối của Phúc Bảo. Nghe nói đồ dùng bằng bạc có thể định hồn, nếu hồn vía bay mất, có đồ vật trấn định, hồn đã bay đi ban ngày sẽ trở về lại xác.” Tưởng bà tử cau mày, có chút khẩn trương nhìn cháu gái nhỏ nói.
Bà không nói Tô Tương cũng không để ý, chỉ cho là con gái mệt nhọc quá nên mới yên tĩnh như vậy.
Lúc này nghe mẹ chồng nói vậy mới cảm thấy biểu hiện của con gái hình như có gì đó không đúng.
“Nương, người sờ trán Phúc Bảo xem, có phải hơi nóng hay không.”
Tô Tương đặt mu bàn tay lên trán con gái, phát hiện lúc nàng chưa nhận thấy, thân thể con gái đã sốt cao, mu bàn tay đặt vào chỉ cảm thấy cơ thể nàng phát ra từng luồng hơi nóng.
Trước giờ thân thể Phúc Bảo đều rất tốt, hầu như không có phát bệnh, sốt cao như thế này cũng là lần đầu tiên.
Nghe gia nãi nói chuyện, Phúc Bảo mới ngờ ngợ cảm thấy đầu đau nhức, hô hấp hít vào hay thở ra đều tản ra hơi nóng, nàng hình như thật sự đã sinh bệnh.
“Lão tam, con mau chạy nhanh tới thôn Tam Hợp mời Vương đại phu. Trẻ nhỏ sốt cao, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhỡ mà không may.”
Tưởng bà tử không dám nói tiếp, bởi chính bà cũng rất sợ những gì mình vừa nói sẽ thành hiện thực.
Không ít chuyện nhà nông không nuôi được con. Trong thôn, có một đứa nhỏ, lúc nhỏ bị sốt cao, tuy rằng miễn cưỡng cứu sống được nhưng lại trở thành người ngốc nghếch, đến ba bốn chục tuổi đầu vẫn chưa thể cưới được vợ.
Sau khi cha mẹ hắn qua đời, huynh tẩu không muốn nuôi hắn, cuối cùng không biết vì sao hắn lại rơi xuống mương, khi được người ta phát hiện, thì thân thể đã trương phình.
Nghĩ tới việc cháu gái bây giờ phải chịu khổ như vậy, Tưởng bà từ càng thêm oán trách đầu sỏ gây tội là con trai trưởng.
Nếu không phải hắn gây ra chuyện rối loạn này, bà sẽ không lấy việc chuẩn bị lễ thôi nôi cho cháu gái làm cái cớ để cả nhà vào thành, nếu không vào thành thì cũng sẽ không có chuyện cháu gái bị sốt cao.
Người Thiện gia mang cháu gái nhỏ đi sắm lễ thôi nôi, không biết đồ vật đặt mua thế nào, chỉ thấy lúc trở về, một đám người đều vô cùng lo lắng, không bao lâu thì Thiện Tuấn Hải còn mời đại phu tới, chuyện này hầu như mọi người đều biết.
“Ta đã nói rồi, yêu thương một đứa nhỏ như vậy, còn không phải là khiến cho phúc khí của nó giảm à? Ông trời cũng nhìn không được, muốn thu lại cái cục nợ kia.”
Lão bà tử lúc ban ngày có tranh chấp với Tưởng bà tử lúc này ánh mắt âm độc, hung ác nói.
“Ta thao tám đời tổ tông nhà ngươi.”
Vương Lý thị, cũng chính là lão bà tử vừa nói chuyện, không phát hiện ra, lúc bà đang nói, những phụ nhân rảnh rỗi hay tám chuyện cùng bà, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Sau đó, Tưởng Thục Lan cùng với mấy người con dâu xuất hiện trước mặt bà, nắm tóc đánh bà tới mức cha mẹ nhận không ra.
Vừa rồi Tưởng Thục Lan nghe được tin báo, nói cháu gái ngoại bảo bối của bà sốt cao, lập tức vội vã chạy tới Thiện gia, lại nghe được Vương Lý thị miệng mắm miệng muối, làm sao bà có thể không nổi trận lôi đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận