Nông Gia Lạc
Chương 18: Canh Trứng
Lúc trước bởi vì Tô Tương ở cữ, Thiện Phúc Bảo căn bản đều là ở trong phòng của mình. Thiện lão gia là cha chồng, đương nhiên không thể đi gặp con dâu đang ở cữ. Thế nên cũng không nghĩ nhiều về cháu gái mới sinh kia.
“Cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
Thiện Thiết Căn vỗ vai vợ, coi những gì bà nói là suy đoán vô căn cứ nên không để trong lòng.
“Ông còn không tin.”
Tưởng bà tử còn muốn cùng lão gia tranh luận, nhưng thấy ông mệt mỏi, không nói nữa. Suy tính một chút, dù sao việc này bà cũng không thể xác định, không nên cãi cọ với lão gia, gây bất hòa.
Tắt đèn, Tưởng bà tử nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc, sau này phải quan sát thật kĩ cháu gái bảo bối của mình.
“Cháu ngoan của bà.”
Tuy cả đêm không ngủ nhưng sáng sớm Tưởng bà tử vẫn không có biểu hiện mệt mỏi, mà ngược lại, nét mặt càng rạng rỡ. Đỡ lấy cháu gái vừa mới tỉnh ngủ từ tay Tô Tương, bế cục thịt nhỏ trong lòng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Lúc trước, bà cảm thấy mình yêu thích cháu gái này hơn hẳn những đứa cháu khác, bà cho rằng, vì đây là đứa con do con trai mình yêu thương nhất với cháu gái bên ngoại của mình sinh ra. Hiện tại có vẻ như là do phúc duyên tác động, Tưởng bà tử xem việc ra đời của cháu gái chính là đại cơ duyên, tự nhiên càng làm cho người khác thân thiết.
“Đại tẩu với nhị tẩu con đang chuẩn bị bữa sáng, con xuống giúp mọi người một tay, để nương trông con bé cho.”
Tưởng bà tử vội vã muốn chứng thực suy đoán của mình, ôm chặt cục thịt nhỏ vào lòng, hối thúc Tô Tương.
“Dạ vâng, nương.”
Tô Tương luyến tiếc nhìn con gái thơm mùi sữa, xắn tay áo lên, nghe lời đi đến phòng bếp.
Bây giờ trời đã hoàn toàn sáng, do việc đồng áng đã giảm, nên người Thiện gia cũng có thói quen dậy trễ hơn so với ngày thường. Như mọi hôm, Thiện Mai Nương mang cái sọt nhỏ mà cha làm cho nàng, dắt theo muội muội đã rửa mặt xong, ra ngoài cắt một sọt rau cho heo mang về. Hai chị em đã quen dậy sớm, mỗi ngày, coi việc cắt rau cho heo như tập thể dục buổi sáng.
Mấy ngày nay không cần nhặt trứng gà, các nàng dậy sớm cũng ít việc để làm, ngoại trừ buổi chiều lại đi cắt rau cho heo, trong nhà cũng không còn việc gì để các nàng làm.
Mà thực tế, việc các nàng đi cắt rau cho heo cũng không quan trọng. Hai con heo nhà nuôi ăn rất nhiều, đống rau mà các nàng cắt còn không đủ để chúng nhét kẽ răng. Chẳng qua chỉ là muốn kiếm việc để hai chị em làm, vì dù sao nhà nông cũng không nuôi những đứa con gái lười biếng.
Lúc Tưởng bà tử ôm cháu gái nhỏ đi về phía chuồng gà, hai chị em Mai Nương đang nắm tay đi vào nhà, vừa nhìn đã thấy tiểu muội muội vừa mới tỉnh dậy, đang tròn xoe mắt nhìn xung quanh. Khóe miệng các nàng cong lên, định chạy tới, lại thấy bà nội uy nghiêm, ngập ngừng một chút, rồi cẩn thận bước lại gần.
“Nãi nãi.”
Hai chị em đồng thanh gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
“Ừ, đi rửa tay nhanh đi. Hôm nay chưng trứng gà, đứa nào không nghe lời, sẽ không được ăn canh trứng.”
Tưởng bà tử tạm thời không chú ý hai cháu gái này, tùy tiện dặn dò vài câu, vòng qua các nàng đi về phía chuồng gà.
Canh trứng!
Thiện Phúc Bảo nhìn vẻ mặt vui sướng của hai đường tỷ, không nhịn được liếm liếm môi, nước dãi cũng chảy xuống dưới.
Kiếp trước, kí ức của nàng bắt đầu là khi sống cùng bà nội ở nông thôn, mà phần trí nhớ lúc 4 đến 5 tuổi sống chung với cha mẹ trong thành phố lại khá mơ hồ.
Trong trí nhớ của nàng, nhà bà nội cũng có một ít ruộng, nhà cũ còn có một phần đất. Cha mẹ nàng vì chăm lo con trai nhỏ, nên chu cấp cho bà nội rất ít. Rau quả trong nhà đều đem lên thị trấn bán, như vậy mới có thể đổi đủ lương thực. Thức ăn của hai người cũng chỉ là phần còn dư sau khi bán cho các nhà khác, hoặc cũng là rau củ bị sâu trùng làm hư, không thể đem bán.
Đối với nàng mà nói, trứng gà và thịt chính là món ngon xa xỉ.
Sau khi bà nội qua đời, nàng lên thành phố sống chung với cha mẹ. Hai vợ chồng bận rộn lo toan cửa tiệm, mọi việc trong nhà đều đổ hết lên đầu nàng, mĩ vị đùi gà với tôm cá đều cho em trai với bố, thỉnh thoảng nàng mới được ăn đầu cá hoặc xương còn xót lại, những thứ đó đối với những đứa nhỏ trong thành phố chỉ là thứ không đáng ăn, nhưng đối với nàng, đó đều là những thứ quý giá khó có được.
Cho tới giờ nàng vẫn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên được ăn cua, dù rằng thứ nàng ăn chỉ là mấy cái chân cua mà em trai không thích ăn để lại.
Có lẽ bởi những gì đã trải qua khi còn nhỏ, nên khi lớn lên, nàng đối với thức ăn đặc biệt cố chấp. Số tiền đi làm kiếm được, trừ đóng học phí với để dành mua nhà, còn lại để chi tiêu, nàng không thích quần áo xinh đẹp với đồ trang điểm sang trọng như bạn bè đồng trang lứa, mà đa phần đều dùng để mua đồ ăn.
Lúc còn đi học, mỗi tháng nàng đều phải tìm một nhà hàng được đánh giá tốt để ăn một bữa ngon, mà số tiền này chủ yếu do nàng tiết kiệm trong những bữa ăn hàng ngày. Sau này đi làm, nàng đối tốt với bản thân hơn, thuê một căn phòng nhỏ có nhà bếp, mua đủ các loại gia vị, nguyên liệu nấu ăn, lại lên mạng tìm hiểu công thức nấu nướng, kết hợp với hương vị của những nhà hàng từng ăn qua, cố gắng tập nấu, dần dần, nàng cũng nghĩ ra được công thức của riêng mình.
Có thể nói, cuộc sống của nàng trừ việc kiếm tiền thì còn lại chỉ có ăn.
Nghĩ lại chuyện lúc trước chợt đau lòng, nàng nhớ ra trong tủ lạnh còn có cua hoàng đế nàng suy nghĩ rất lâu mới dám đặt mua trên trang web, còn chưa kịp nếm thử mùi vị cua hoàng đế, cuối cùng lại để cái gia đình kia được lợi.
Bởi vì bi thương, Thiện Phúc Bảo không làm chủ được khóe miệng, làm cho nước miếng chảy ra ngoài, ướt đẫm cái yếm đeo trên cổ.
Từ khi đến thế giới này, mỗi ngày nàng chỉ có bú sữa mẹ với uống nước ấm. Mùi vị sữa mẹ chẳng có gì ngon, nhạt nhẽo, lại đọng vị tanh ở cổ. Hơn một tháng đều uống sữa mẹ, nên những món ăn khác đều lọt vào mắt xanh của nàng.
Gà mái Thiện gia được nuôi đặc biệt tốt, trứng gà đẻ ra không giống trứng gà nhà nàng mua trong siêu thị, lòng đỏ trứng gà nhà Thiện gia đều đỏ như trái quất, nhìn qua liền bị hấp dẫn. Đem trứng đánh đều rồi thêm chút muối, bỏ vào nồi hấp, chờ trứng đông lại, thêm vài giọt dầu mè nhà làm, rồi rắc thêm vài cộng hành thái nhỏ, mùi thơm thoang thoảng, thật là tuyệt vời. Thiện Phúc Bảo chép miệng hai cái, nghĩ tới mình còn phải chờ sáu bảy tháng nữa mới được ăn dặm canh trứng, cả người liền thất vọng.
“Cháu ngoan của ta, con đói bụng à? Đợi xíu nữa, nãi nãi đưa con đi tìm nương cho con bú sữa nha!”
Tưởng bà tử thuần thục cầm cái khăn lau miệng cho cháu gái, sau đó nhẹ nhàng đung đưa, dỗ dành.
Thiện Phúc Bảo cũng nhận ra hành vi hiện tại của mình quá ngây thơ, thật mất mặt, liền toét miệng cười ngây ngô, sau đó nép mặt vào ngực của nãi nãi, giả vờ ngu ngơ. Dù sao nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, mất mặt thì kệ mất mặt.
Bộ dáng đáng yêu như vậy làm Tưởng bà tử không thể chịu được, trong lòng quên luôn mục đích chính, chỉ hận không thể đem bảo bối trong ngực chôn chặt trong tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận