Nông Gia Lạc
Chương 157: Mang Lương Thực Lên Núi
“Đừng nói nữa!”
Thiện Tuấn Hải lúc này vô cùng mẫn cảm với tuổi tác của con gái. 14 tuổi thì làm sao hả? 14 tuổi thì không còn là con gái ngoan ngoãn của hắn à? 14 tuổi không phải vẫn chỉ là đứa trẻ à?
“Ngươi nói xem, 1 đám đều nhìn chằm chằm vào con gái của ta. Như thế nào? Là coi trọng của hồi môn ta chuẩn bị cho con gái mình? Hay là mơ ước vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của con gái ta? Một đám đều chẳng đơn giản, kẻ nào kẻ nấy đều chẳng thành thật gì hết.”
Thiện Tuấn Hải đặt ly rượu nóng ủ lâu năm trong tay xuống, thở phì phò, đập bàn: “Phúc Bảo nhà ta mới bao lớn chứ? Một đám chẳng kẻ nào chịu yên phận, muốn thay nàng làm mai, súc sinh! Cầm thú! Ta nguyền rủa con gái nhà bọn họ, một đám giữ chưa đến 14 tuổi đầu đã bị hứa gả!”
“Không đến mức đó chứ...”
Nghiêm Khôn xấu hổ, thật may mắn vì hắn không có con gái.
“Như thế nào, Khôn tử?” Thiện Tuấn Hải hơi nguôi giận, có chút nghi ngờ, nhìn Nghiêm Khôn đánh giá.
“Ta cũng cảm thấy tuổi của Phúc Bảo còn quá nhỏ. Ít nhất cũng phải chờ đến khi nàng cập kê, rồi mới tính chuyện này đi.” Nghiêm Khôn mặt không biến sắc, chân thành trả lời. Quả nhiên suy đoán lúc trước của hắn là đúng, không thể xuống tay từ chỗ Thiện Tuấn Hải được. Hôn sự với Phúc Bảo, phải xuống tay từ chỗ lão thái thái thôi!
Cái người tên Thiện Tuấn Hải này, thuần túy chỉ là một người cha ngốc nghếch, giận quá mất khôn. Nhưng chỗ lão thái thì khác, đều là nữ nhân, tự nhiên bà có thể càng thêm lý trí, tính toán vì Phúc Bảo.
Nghiêm Khôn nghĩ trong lòng, nhưng cũng không dừng tay, vừa nói vừa rót thêm rượu vào đầy ly cho hai huynh đệ Thiện Tuấn Hải và Thiện Tuấn Hà.
“Vẫn là ngươi hiểu ta, hảo huynh đệ, làm một ly!”
Thiện Tuấn Hải không tìm ra chút giả vờ, sơ hở nào trên mặt Nghiêm Khôn, trong lòng liền tin lời hắn nói, làm ra vẻ tri âm khó kiếm, lôi kéo hắn uống rượu, mấy chén rượu nóng uống cạn, không khí lại càng tốt thêm.
Hắn cũng chưa quên mục đích chính hắn đến đây hôm nay, liền nói đến chuyện lương thực. Nghiêm Khôn nghe xong, cũng đảm bảo sẽ trữ đủ số lương thực để qua mùa đông năm nay.
Ban ngày, Nghiêm Sơn Sinh đều ở cửa hàng, nên không biết chuyện phát sinh ở nhà lúc chiều. Buổi tối, sau khi đóng cửa hàng, hắn đi ngang qua cửa hàng son phấn, chần chừ do dự mãi, ước chừng độ nặng của túi tiền, sau đó đi vào bên trong.
Nghe nói, bột ngọc trai có thể làm trắng da. Số tiền Nghiêm Sơn Sinh góp được trước giờ, cũng đủ để hắn mua mấy thứ lấy lòng Phúc Bảo bé nhỏ yêu quý của hắn. Chỉ là, cửa hàng trưởng đều đem mấy thứ này tâng bốc lên tận mây xanh, khiến Nghiêm Sơn Sinh không biết rốt cuộc mấy thứ này có công hiệu hay không.
Ngồi trên ghế trong phòng mình, Nghiêm Sơn Sinh nghiêm túc nhìn chằm chằm bao giấy vàng đựng bột ngọc trai bên trong, trong đầu hiện ra những hình ảnh liên quan đến Phúc Bảo. Trong từng hình ảnh, làn da Phúc Bảo đều trắng trẻo, giống như đậu hũ non. Chỉ sợ, thứ bột ngọc trai đắt đỏ này, khi dùng lên trên mặt nàng lại chẳng có tác dụng gì lớn.
Nghĩ tới người trong lòng, Nghiêm Sơn Sinh lại có chút thẹn thùng. Không biết da thịt trắng trẻo mịn màng kia, chạm vào có phải giống như đậu hũ hay không, núng nính, chỉ cần dùng lực một chút, liền bị phá nát.
Cơ mà không có tác dụng với Phúc Bảo, thì không biết có hữu dụng với hắn hay không nhỉ?
Nghĩ tới khoảng cách chênh lệch giữa mình với tiểu bạch kiểm, Nghiêm Sơn Sinh liền thấy chết không sờn, đưa tay về phía bao bột ngọc trai trên bàn kia.
Mấy ngày này tuyết lớn, mọi con đường đều bị phong tỏa, núi rừng cũng không thể tránh khỏi. Cũng may, đường lên núi đã được người trong thôn lập ra ước định, mỗi ngày đều có người thay phiên nhau dọn dẹp, miễn cưỡng cũng có thể đi được.
Thực lòng mà nói, vào mùa đông, ai lại nguyện ý bước ra khỏi ngôi nhà ấm áp của mình để dọn dẹp tuyết rơi chứ? Thực tế, hầu hết người trong thôn không phải ai cũng được như Thiện gia, có thể mua than đá về để sưởi qua mùa đông, cho nên, bọn họ cần lên núi chặt một ít củi khô về nhóm lửa, nếu không, làm sao có thể bình yên mà vượt qua được đợt rét đậm này chứ?
Cách làm này của người trong thôn cũng giúp Phúc Bảo được chút việc, nếu không, dưới tình cảnh như vậy, nàng lại yêu cầu lên núi, chắc chắn sẽ bị người nhà cự tuyệt.
Lần này lên núi, Phúc Bảo không mang theo những thứ bánh ngọt khó bảo quản, mà là những thứ có thể để dự trữ được thời gian lâu như khoai lang.
Phúc Bảo không biết trận tuyết này sẽ rơi bao lâu, cũng không biết sau hôm nay, nàng có thể lên núi được hay không. Bởi vậy, nàng vận dụng hết mọi khả năng từ trong tay nãi nãi, mua đủ số lượng khoai lang cho đám khỉ ăn trong thời gian dài.
Khả năng sinh tồn của động vật hoang dã là vô định, nhất là đám khỉ con tinh quái, Phúc Bảo tin rằng, cho dù có bão tuyết như nãi nãi lo lắng, dù tuyết có bao trùm cả núi rừng, thì đám khỉ vẫn có khả năng kiếm được thức ăn từ trong tuyết. Chỉ là tuyết lớn cùng làm phong tỏa cả núi, đám sài lang hổ báo trong núi cũng sẽ bị đói, cho nên đối với đám động vật ăn thịt này mà nói, bầy khỉ có thể sẽ trở thành mục tiêu săn bắt của chúng. Phúc Bảo mang đồ ăn cho bầy khỉ cũng chỉ hy vọng, dùng hết khả năng của mình để giảm bớt việc bọn chúng ra ngoài kiếm ăn rồi bị tấn công.
Hiện tại, nạn thiếu lương thực vẫn chưa bùng nổ ở thôn Bình Liễu, thậm chí, mặc dù người Thiện gia lo lắng về bão tuyết, nhưng người trong thôn vẫn như cũ, chỉ xem đó là chuyện không thể xảy ra. Lúc này, Phúc Bảo mang theo nhiều khoai lang đỏ lên núi, cùng lắm chỉ khiến người trong thôn cảm thấy nàng ngốc, chứ chẳng có suy nghĩ gì khác. Nhưng đợi đến khi bão tuyết thật sự ập đến, người trong thôn nhớ lại chuyện này, sẽ bàn tán gì cũng chưa rõ.
Bởi vậy, lần này lên núi, Thiện Tuấn Hải không để con gái đi cùng với đám bằng hữu của nàng, mà nhân lúc trời còn tờ mờ sáng, khi đa số người trong thôn còn chưa thức dậy làm việc, gọi nhị ca và cháu trai út tới, ba nam nhân tráng kiện khiêng 6 sọt khoai lang đỏ, cùng với Phúc Bảo mang theo 1 giỏ ít hơn, cùng nhau lên núi.
Lần này, khi Phúc Bảo huýt sáo, bầy khỉ tới chậm hơn nhiều so với lúc trước. Hơn nữa, chỉ có hầu vương cùng với mấy con khỉ trưởng thành khỏe mạnh, không giống trước đây, là một bầy khỉ già trẻ cùng dìu dắt nhau tới.
“Chi chi!”
Thấy Phúc Bảo mang khoai lang đỏ đến, hầu vương vô cùng vui vẻ, sự cảnh giác với hai nam nhân xa lạ là Thiện Tuấn Hà với Thiện Phúc Tài cũng giảm bớt.
“Cha, hầu vương bảo chúng ta đi theo nó.” Đây là việc ngoài dự kiến. Vốn dĩ, Phúc Bảo cho rằng, chỉ cần đem khoai lang đỏ tới dưới chân núi, sau đó để đám khỉ tự chia nhau mang đi là được rồi. Nhưng bây giờ, chỉ có vài con khỉ tới, kế hoạch lúc trước của nàng không thể thực hiện được. Nhất là, xem ý tứ của hầu vương, hình như là muốn nàng mang đến chỗ nào đó.
“Cũng đã mang tới đây rồi, cứ đi thôi.”
Đây không phải lần đầu tiên Thiện Tuấn Hải nhìn thấy mấy con khỉ đã từng bắt có con gái hắn, hắn cũng cảm thấy hành vi lúc này của bầy khỉ có chút khác thường, bởi vậy, không cần nghĩ ngợi nhiều, liền đồng ý với yêu cầu của hầu vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận