Nông Gia Lạc
Chương 224: Bị Bệnh
“Dù đã đoán được thân phận của trẫm, vẫn không muốn cùng trẫm hồi kinh sao? Trẫm sẽ phong ngươi là nữ quan hầu bút, cấp bậc thất phẩm.”
Tông Khánh Đế cũng không có ý cưỡng cầu đối với việc Phúc Bảo cùng ông trở lại kinh thành. Ban đầu, ông cũng chỉ muốn Phúc Bảo vào kinh, nhân tiện mang theo mô hình cá, lúa nước, cùng với những món ăn ngon mà bọn họ nghiên cứu ra, đến kinh thành, như vậy, ông có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, có thể hưởng thụ mĩ vị lần nữa.
Nhưng lúc này lại không giống như vậy, ông thật sự động tâm, muốn mang theo tiểu cô nương đáng yêu này trở về, giúp ông giải khuây.
“Có thể hầu hạ bệ hạ, đương nhiên chính là phúc khí tu luyện mười kiếp của dân nữ. Chỉ là, nhà của dân nữ trên có già, dưới có trẻ, còn chưa có phu quân, chưa lập gia đình.”
Phúc Bảo nói, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn biểu tình trong mắt hoàng đế, thấy ý cười của ông vẫn chưa giảm, bộ dạng vẫn hòa ái, dễ gần, lá gan của nàng lại to hơn mấy phần.
“Xin bệ hạ thứ cho dân nữ lớn mật, so với việc làm một nữ quan thất phẩm, dân nữ càng muốn ở bên cạnh chăm sóc cho trưởng bối, làm một thôn nữ bình thường ở nông thôn.”
“Lá gan của ngươi quả thật không nhỏ.”
Phúc Bảo cúi đầu, chỉ nghe thấy giọng nói uy nghiêm, trong lòng nàng kinh sợ, còn tưởng mình nhìn lầm vị lão hoàng đế này. Dù sao đối phương cũng là hoàng đế nhất cửu đỉnh ở xã hội phong kiến, làm sao có thể thật sự hiền lành giống như biểu hiện bên ngoài của ông chứ?
Chỉ sợ, đối với hoàng đế mà nói, đây cũng là lần đầu tiên ông nếm trải mùi vị bị cự tuyệt. Phúc Bảo cảm thấy mình đã quá khinh thường, trong nháy mắt, cảm thấy nơi cổ mình có chút lạnh.
“Ha ha ha, trẫm còn tưởng rằng ngươi dám cự tuyệt trẫm, là một cô nương to gan lớn mật. Hiện tại xem ra, ngươi cũng biết sợ hãi.”
Thấy Phúc Bảo hận không thể co mình thành bộ dáng nhỏ bé, vô cùng đáng thương, chung quy, Tông Khánh Đế vẫn không nhịn được mà cất giọng cười to.
Thái giám và thị vệ bên cạnh ai nấy đều sửng sốt. Bọn họ còn tưởng rằng tiểu cô nương này sẽ làm bệ hạ tức giận, thật không ngờ, sau khi bị cự tuyệt, bệ hạ không những không giận, mà còn cười.
Đại thái giám nhìn chằm chằm Phúc Bảo, lại càng thêm kiêng kị tiểu yêu tinh này.
“Vô cùng hiếu thảo, cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi rất tốt.”
Không phải ai cũng có thể kháng cự được sự mê hoặc của việc làm bạn với vua, thôn nữ dân dã trước mắt này lại có thể vì người nhà, vì hiếu đạo mà từ bỏ cơ hội một bước lên trời, Tông Khánh Đế vô cùng cảm động.
Ông bỗng nhiên có chút ganh tị với cha mẹ của tiểu cô nương này, ngẫm lại những nhóm hoàng tử công chúa đang ngo ngoe rục rịch, Tông Khánh Đế càng thêm yêu thích tiểu cô nương trước mặt này.
“Đứng lên đi.”
Tông Khánh Đế vẫy vẫy tay, “Những món ăn hôm nay, trẫm rất hài lòng.”
Dứt lời, Tông Khánh Đế cũng không ở lại tiệm ăn lâu thêm, mang theo thị vệ của mình, rời khỏi sương phòng.
“Vị lão gia này, đồ ăn Thiện gia mùi vị thế nào? Lúc nãy, ta đã bảo là không phải nói khoác mà.”
Lão thực khách lúc nãy ở dưới lầu giúp đỡ ca ngợi món ăn, thấy Tông Khánh Đế rời đi, liền cười chào hỏi ông, muốn biết đánh giá đồ ăn của ông thế nào.
“Ngon không thể tả.”
Phúc Bảo nhéo lão thực khách ‘không biết không có tội’ kia một cái, chảy mồ hôi, cũng may Tông Khánh Đế không trách tội, còn đưa ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Sau này, ngài hãy tới thường xuyên nhé. Tiệm ăn Thiện gia có nhiều món ngon lắm, một hai ngày không thể nếm hết tất cả những món đó đâu.”
Lão thực khách cười ha ha, đưa một ngón tay cái lên với Tông Khánh Đế, ý chỉ ông thật tinh ý.
Khi nghe thấy lời ông ta nói, Phúc Bảo đang đứng chỗ lan can cầu thang, thiếu chút nữa chân mềm nhũn, quỳ thụp xuống tấm ván. Vị đại nhân này tốt nhất là đừng tới, nếu tới mấy lần nữa, nàng chỉ sợ mình sẽ phải giảm đi mấy năm tuổi thọ.
“Ha ha.”
Tông Khánh Đế chỉ cười không nói, gật đầu với lão thực khách kia, sau đó lập tức rời đi.
Lúc bước được một nửa ra ngoài cửa lớn, ông bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Phúc Bảo chân tay mềm nhũn đang ngồi ở lan can lầu hai. Nàng còn đang thở phào nhẹ nhõm, tâm tình đang thả lỏng, nhưng cái nhìn này lại khiến Phúc Bảo sợ tới mức lập tức đứng ngay ngắn, ưỡn ngực, thẳng lưng, cười lộ ra tám cái răng đúng tiêu chuẩn.
“Ha ha ha!”
Lần này, Tông Khánh Đế còn cười lớn hơn nữa, cô nương này thật sự rất thú vị.
Đại thái giám nhìn nụ cười của hoàng đế, ai oán nhìn Phúc Bảo đang đứng ở cầu thang.
Hừ, tiểu yêu tinh!
CHƯƠNG 127.
Sau khi thấy đoàn người của hoàng đế rời đi, Phúc Bảo đem giao cửa hàng lại cho một tiểu nhị trông coi, còn mình thì quay về nhà.
Lúc nãy đối diện với hoàng đế thì không cảm thấy, bây giờ, trên đường về, Phúc Bảo nhớ lại những gì lúc nãy nói với hoàng đế, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc nãy nàng đã cự tuyệt hoàng đế, ở thời đại này, có thể coi là đại nghịch bất đạo, cả thiên hạ này đều là của hoàng đế, nghiêm túc mà nói, bất cứ bá tánh nào cũng đều là nô tài của hoàng đế, phận làm nô tài, dám phản đối ý kiến của chủ tử, đó không phải là không muốn sống nữa sao?
Nếu mà là hoàng đế nhỏ nhen, tính tình không tốt, chỉ sợ đầu Phúc Bảo đã không thuộc về nàng, không chỉ có như thế, chỉ sợ cả nhà sẽ bị nàng liên lụy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, kia chính là hoàng đế, cả kiếp trước lẫn kiếp này, vị quan lớn nhất mà nàng gặp được chính là Vinh thúc, lúc đầu, đối phương chỉ là thất phẩm Huyện lệnh, ở dưới cái tình huống lcu1 nãy, cho dù nàng sống mười kiếp đi nữa, hoảng loạn cũng là điều tất nhiên.
Lúc này Phúc Bảo cũng chỉ có thể cảm thấy mình may mắn gặp được một vị quân chủ tài đức sáng suốt, cũng cầu mong vị quân chủ tài đức sáng suốt này ngàn vạn lần đứng có bất chợt hứng thú, quan tâm chăm sóc quán ăn nhỏ nhà nàng.
“Con bị làm sao vẫy, cả người đầy mồ hôi?”
Tô Tương thấy con gái đi vào như người mất hồn, sắc mặt ửng hồng, tóc mai trên trán còn hơi ướt, dính ở hai bên, nàng cau mày, đưa tay đặt lên trán con gái, lại nới nới cổ áo, cảm thấy làn da nóng hổi, cổ áo cũng bị mồ hôi ướt đẫm.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tương chính là con gái bị bệnh, không chút nghĩ ngợi liền muốn đi gọi đại phu đến để xem bệnh cho nàng.
“Nương, con không sao.”
Phúc Bảo cảm thấy mình thực sự không bị sao hết, nàng chỉ đơn thuần phát hiện ra chân lý nên bị dọa sợ, căn bản là không có bệnh gì.
“Không bệnh mà sao trán con nóng thế, áo trong thì ướt đẫm mồ hôi?”
Tô Tương trừng mắt nhìn con gái, người bao lớn, sợ thầy mà giấu bệnh, sợ uống thuốc.
Phúc Bảo á khẩu, không trả lời được, chẳng lẽ nàng còn có thể nói với mẫu thân, nàng bị như vậy là vì hoàng đế mới tới tiệm ăn nhà bọn họ, vị hoàng đế đó còn muốn nàng đi theo vào cung làm nữ quan, chỉ là đã bị nàng cự tuyệt.
Nàng sẽ sợ hãi quá mức, một thôn dân từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục phải trung quân ái quốc trong gia đình, chỉ sợ sẽ bị hù chết.
Phúc Bảo cảm thấy, chuyện này coi như là bí mật của mình, giấu thật sâu trong lòng là được.
“Con ở đó, nương cho người đi mời đại phu tới.”
Tô Tương đẩy Phúc Bảo vào phòng, sau đó mang nước đến lau mình cho nàng, để nàng thay một bộ đồ mới sạch sẽ, sau đó dặn dò nàng ngoan ngoãn nằm trên giường, còn mình thì đóng cửa lại, đi tìm đại phu đầu thôn.
Cũng không biết đại phu kia có bản lĩnh thật sự, hay là tin lời nói bậy mà chẩn đoán sai lệch, kê cho Phúc Bảo một ít thuốc hạ khan hạ nhiệt, dặn Tô Tương phân số thuốc thành ba lần nấu, nấu ba chén nước còn một chén, để Phúc Bảo uống vào.
Đoán chừng số thuốc đó có cho thêm không ít hoàng liên, uống ba ngày liên tiếp, tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu muốn quéo như quả khổ qua.
Trong ba ngày này, người trong nhà thực sự lo lắng, chăm chút Phúc Bảo, căn bản không cho nàng ra tiệm ăn phụ giúp, cũng may, căn cứ vào những gì người nhà kể lại thì mấy ngày này, hoàng đế lão gia không có quay lại, việc này cũng làm Phúc Bảo xem những việc xảy ra vào hôm đó như là khúc nhạc đệm, dự định cứ giữ chặt trong lòng, cả đời phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận