Nông Gia Lạc

Chương 174: Hoảng Hốt

“Đúng, đúng, đúng!” Thiện Tuấn Hải chỉ nghĩ rằng nương của hắn cùng phe với hắn, nên bà nói cái gì hắn cũng gật đầu đồng ý.
“Nếu con cũng cảm thấy như thế là tốt, bây giờ ta liền đi thăm dò ý tứ của Nghiêm Khôn với hai đứa nhỏ xem sao. Nếu mà thích hợp, đợi đợt bão tuyết này qua đi, liền để hai đứa nhỏ đính hôn đi!”
Vừa nghĩ tới đã vui vẻ, Tưởng bà tử cao hứng vỗ đùi, nhìn con trai, hỏi.
“Đúng, đúng, đúng!” Thiện Tuấn Hải theo quán tính, gật đầu lần nữa.
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Tưởng bà tử vội vàng rời khỏi phòng, để đứa con trai đang sững sờ đứng yên trong phòng.
Bà vội vàng tới mức không kịp đợi, phải nhanh chóng đẩy nhanh cuộc hôn nhân này. Nếu mọi chuyện thành công, thì đây chính là tin tức tốt duy nhất trong mấy ngày này.
Thiện Tuấn Hải sững sờ, ngây ngốc. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, vừa rồi có phải hắn đã nghe nhầm lời mẹ hắn nói hay không, như thế nào mà lúc đầu còn đang tốt đẹp, cuối cùng nương của hắn lại làm phản như thế.
“Nương, người khoan đã!”
Thiện Tuấn Hải đột nhiên bừng tỉnh, suy nghĩ rõ ràng, sau đó chạy thật nhanh đuổi theo, ngăn cản lão thái thái lại, bằng không, hắn thật sự sẽ mất con gái đó.
“Sơn Sinh ca, huynh cảm thấy con ngựa này đẹp hay không đẹp?”
Phúc Bảo chỉ vào hình thêu trên quần áo của Nghiêm Sơn Sinh, kiêu ngạo hỏi. Đây chính là lúc vá lại quần áo cho đối phương, nàng đặc biệt thêu riêng cho hắn. Đối phương cầm tinh con ngựa, không có gì thích hợp hơn việc vá chỗ rách bằng một hình thêu con ngựa.
“Đẹp, trước giờ ta chưa từng thấy con ngựa nào đẹp như vậy.”
Nghiêm Sơn Sinh nhìn một nhúm màu nâu trên quần áo, con ngựa từ cổ đến tứ chi đều là vai u thịt bắp, cái đuôi ngắn một mẫu, nói ra lời từ tận đáy lòng.
Chỉ cần là Phúc Bảo thêu, tất cả đều là đẹp nhất.
“Ha ha, muội biết mà.” Phúc Bảo kiêu ngạo chống nạnh. Sơn Sinh ca là một người vô cùng thành thật, tuyệt đối sẽ không nói dối. Nàng đã nói mà, con ngựa nàng thêu tuy không ra được hình dạng nhưng lại vô cùng thần thái. Có đôi khi, so với hình dáng thì thần thái càng quan trọng hơn.
Phúc Bảo cảm thấy mình đã tiến lên trình độ cao thâm, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nói với mẫu thân về việc ngừng học thêu thùa.
“Để muội giúp huynh đem quần áo cất vào trong tủ.”
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Phúc Bảo nhanh chóng mở tủ quần áo quen thuộc phòng khách, đem quần áo đã giặt sạch và vá đẹp cất vào trong.
“Ừ.” Hai má đỏ ửng của Nghiêm Sơn Sinh đã bị màu da lúa mạch của hắn giấu đi, trong lòng cảm thấy lâng lâng, bây giờ chỉ có 2 người ở chung trong 1 gian phòng, cũng không khác gì những đôi phu thê bình thường khác.
Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được thầm nghĩ, có phải Phúc Bảo cũng một chút tâm tư như vậy giống hắn hay không.
“Khoan đã, đợi 1 chút, ta tự mình cất là được rồi!” Vui vẻ chưa được bao lâu, Nghiêm Sơn Sinh bỗng nhiên ý thức được, trong tủ của hắn có thứ không thể để người khác nhìn thấy. Nhưng đợi đến lúc hắn nhớ lại thì đã không còn kịp nữa rồi.
Phúc Bảo cầm quần áo đã sắp xếp gọn gàng cất vào trong tủ, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt hai bao giấy màu vàng vừa bị rớt ra lúc nàng mở cửa. Vừa nhặt lên, trong chớp mắt, một cỗ mùi hương quen thuộc, mà lúc trước không thể tìm ra nguồn gốc, xông vào mũi nàng.
Nhặt bao thứ nhất lên, khi nắm lại, thứ bên trong có cảm giác hơi giòn, kết hợp với mùi hương quen thuộc, Phúc Bảo suy đoán có khả năng là cánh hoa phơi khô, là thứ chuyên dùng để pha nước tắm rửa. Còn bao còn lại, có chút mềm mịn, nhìn lớp bột phấn trên bên ngoài, không thể nghi ngờ, chính là bột ngọc trai, vì nếu là bột mì bình thường thì không nhất thiết phải đặt chung chỗ với cánh hoa khô.
Phúc Bảo đem ánh mắt kì quái nhìn về phía Nghiêm Sơn Sinh đang xụi tay xụi chân, đứng ngây ngốc một chỗ.
Không nghĩ tới Sơn Sinh ca bề ngoài thô kệch, nhưng lại là nam hài tử tinh tế như thế nha!
“Đây là của cha ta.”
Trong chớp mắt, Nghiêm Sơn Sinh mặt không biến sắc lấy cha ruột mình ra làm bia đỡ đạn. Mà bởi vì hắn quá trầm ổn thật thà, nên trong lúc nhất thời, Phúc Bảo cũng không biết có nên tin tưởng lời hắn nói hay không.
“Sơn Sinh ca, huynh yên tâm, muội sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài đâu.”
Phúc Bảo nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể tìm được bất kì điểm liên quan gì giữa hai thứ đồ vật này và Khôn thúc, vả lại, Khôn thúc đã ở tuổi này, ngay cả chuyện tục huyền còn chẳng nghĩ tới thì cần gì phải trang điểm cho gương mặt của mình chứ. Ngược lại, Nghiêm Sơn ca thì có thể, hắn cũng đang độ tuổi thiếu niên mơ mộng, không chừng là đã thầm thích cô nương nào rồi.
Cũng giống như chim khổng tước đực, vì để tranh giành sự chú ý của chim khổng tước cái mà xòe bộ lông sặc sỡ. Đây cũng là nét đặc trưng của giống đực.
Đã tìm được lý do thích hợp cho sự xuất hiện của hai thứ đồ vật kia, Phúc Bảo bỏ qua chua xót vừa lóe lên trong lòng, mở miệng cười nói.
“Nam hài tử cũng cần phải xinh đẹp nha. Huynh yên tâm, muội luôn ủng hộ huynh.”
Nắm chặt bàn tay, Phúc Bảo đột nhiên ý thức được, chính nàng đã từng nghĩ tới việc đem thanh niên trước mặt này bồi dưỡng thành nửa kia của mình. Khi đó nàng sợ hãi với hôn nhân thời cổ đại, luôn có ý muốn sẽ bồi dưỡng một trượng phu thích hợp với mình ngay từ nhỏ. Nhưng sau thời gian chung đụng lâu ngày, bầu không khí giữa hai người càng thêm tự nhiên, Phúc Bảo đã hình thành thói quen được Nghiêm Sơn Sinh cùng các đường ca và thân ca yêu chiều, đối với nàng mà nói, Nghiêm Sơn Sinh chính là người thân, những tính toán lúc trước đã sớm bị vứt bỏ sau đầu.
Nói đến đây, nàng cũng tới tuổi làm mai rồi !
Trong ánh mắt Phúc Bảo hiện lên một tia hoảng hốt, sau đó tầm mắt chuyển hướng về phía Nghiêm Sơn Sinh cao lớn, cường tráng bên cạnh, bỗng một cảm giác không được tự nhiên mà trước giờ chưa từng có, ngập tràng trong tâm khảm của nàng.
“Nương muội còn cần muội phụ giúp. Sơn Sinh ca, mấy thứ này, huynh tự sắp xếp đi.”
Phúc Bảo như mèo bị giẫm phải đuôi, đặt cánh hoa khô với bột ngọc trai nóng phỏng tay lên trên ghế đẩu, sau đó vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài.
“Đúng rồi, bột ngọc trai kia cũng chưa chắc đã có hiệu quả quá tốt, nếu muốn da dẻ hồng hào, trắng trẻo, để muội làm cho huynh một bình mỡ bôi da, sẽ hiệu nghiệm hơn một chút.”
Lúc chạy ra đến cửa, Phúc Bảo quay đầu lại nói một câu như vậy, xong liền mất tăm, không thấy bóng dáng.
Nghiêm Sơn Sinh không phải là một nam nhân miệng lưỡi nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói, hắn có chút vụng về, cho nên, khi đối diện với những biến hóa đột ngột xảy ra, hắn có thể nghĩ tới chuyện đổ hết lên đầu cha mình thì đã là cực hạn rồi, bởi vậy, đối mặt với Phúc Bảo đang cười nói, hắn chỉ có thể trưng ra gương mặt cứng đơ, như thể đang đối diện với người xa lạ, thầm hy vọng như vậy có thể khiến mọi chuyện nhanh chóng qua đi.
Nhưng hình như hắn đã làm hỏng chuyện rồi! Nghiêm Sơn Sinh nhấp môi, giống như là con chó nhỏ bị vứt bỏ, suy sụp, chán nản.
“Bang !”
Cầm lấy hai bao giấy vàng trên ghế đẩu, Nghiêm Sơn Sinh dùng hết sức mình ném hai bao giấy vào góc tủ, dự định cả đời này sẽ không đụng vào mấy thứ này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận