Nông Gia Lạc
Chương 170: Đồng Tâm Hiệp Lực
Thiện Phúc Đức cùng Nghiêm Sơn Sinh đi ngay phía sau Phúc Bảo. Dù là cái người không được cha thương tiếc, Thiện Phúc Đức vẫn cười ngô nghê như cũ, biểu hiện sự tán thành đối với lời nói của cha hắn, tựa hồ cũng cảm thấy rằng những việc dơ bẩn nặng nhọc thì nên để ca ca như hắn làm.
Có Nghiêm Sơn Sinh cùng Thiện Phúc Đức giúp đỡ, một đám người nhanh chóng mang Lan Nương và đứa nhỏ trên xe đẩy đưa về phòng. Lò sưởi đã đốt cả nửa ngày, nên trong nhà rất ấm áp. Lý Hồng Nhị thấy nhà tam thúc của nương tử đốt than lửa cả ngày, đối với việc nhà mình tới cửa ăn bám đã bớt đi một chút áy náy, lúng túng.
Hắn sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay của cha vợ và tam thúc, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
“Nhị tỷ bị sao vậy ạ?”
Phúc Bảo nhìn dáng vẻ chật vật, tiều tụy của đường tỷ và đường tỷ phu, kéo kéo tay áo của cha, kề sát vào tai hắn hỏi nhỏ.
Nàng biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không, cho dù nhị tỷ và nhị tỷ phu không nghe theo lời cha nàng cùng nhị bá dự trữ lương thực, cũng sẽ không tới mức rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nàng cũng không dám hỏi quá lớn tiếng, chỉ lén lút dò hỏi cha, sợ sẽ chạm phải chuyện thương tâm của vợ chồng nhị đường tỷ.
“Nương, mau đốt nóng giường sưởi của phòng trống nhà mình đi ạ. Sau này, vợ chồng Lan Nương sẽ ở lại nhà chúng ta, còn có nhị ca và Phúc Tài nữa, cũng sẽ đến ở lại nhà chúng ta luôn.”
Những chuyện xảy ra ở trấn trên khiến Thiện Tuấn Hải ý thức được rằng, nhận thức của hắn đối với bão tuyết vẫn còn quá đơn giản. Hai ông bà già Lý gia có thể không màng đến sống chết của đứa con thứ hai, mà cướp đi lương thực và than lửa của hắn, trong việc này không hẳn chỉ vì Lý Hồng Nhị là đứa con trai không được thương yêu, mà còn thể hiện tính chất nghiêm trọng của bão tuyết và nạn đói.
Những người có dự trữ lương thực ở trong nhà mà đã cư xử như thế, thì có thể tưởng tượng được rằng, những lưu dân từ phương bắc chạy nạn đến đây, trên đường mang theo nguy hiểm gió tuyết, cùng với đói khổ, lạnh lẽo, vậy thì để có được lương thực, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đến lúc đó, loạn trong giặc ngoài, nếu chỉ dựa vào một số thanh niên trai tráng trong thôn để bảo vệ lương thực, thì không khỏi quá mức ngây thơ.
Lúc này, Thiện Tuấn Hải vô cùng bất an, chỉ khi có càng nhiều người ở chung một chỗ, thì mới khiến hắn an tâm hơn một chút.
“Lan Nương bị làm sao vậy?”
Tưởng bà tử hỏi cùng một vấn đề với Phúc Bảo. Nhìn thấy Lan Nương lúc trước vì mang thai nên rất đẫy đà, lúc này lại gầy ốm, cằm nhọn hoắt, xương gò má nhô ra, Tưởng bà tử thiếu chút nữa nhìn không ra nàng.
“Oa ! ô ô !”.
Một trận khóc phát ra từ lòng ngực Lan Nương, truyền vào tai người trong phòng lại không khác gì tiếng mèo kêu. Tưởng bà tử và Tô Tương mặt biến sắc, Lan Nương sinh non!
“Xem các ngươi làm loạn kìa, nhanh lên, trước hết cần phải đem con bé đặt lên giường. Tương nhi, con đi dọn dẹp sương phòng phía tây, sưởi ấm giường, đóng hết các cửa sổ lại, trải đệm càng dày càng tốt, còn nữa, lấy hết mấy cái tã lúc nhỏ của bọn Phúc Bảo mà ta đã cất cẩn thận, mang hết ra đây.”
Tưởng bà tử chỉ đạo mọi người quay như chong chóng. Là nữ nhân, bà biết rõ nữ nhân lúc ở cữ mà bị cảm lạnh thì sẽ bị ảnh hưởng nhường nào.
Bà không biết rốt cuộc Lan Nương đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết mấy đứa con trai của mình mạo hiểm gió tuyết mà đưa nàng về đây, cho dù dùng chăn bông, áo bông bịt kín người lại, thì đối với thời tiết như thế này, cũng không thể nào che kín tới mức gió lạnh bên ngoài không lùa vào trong được. Còn nữa, nhìn sắc mặt của Lan Nương lúc này, đủ thấy nàng không được ở cữ tốt, không được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.
Vốn dĩ sinh non đã rất tổn hại thân thể, lại vừa đau buồn, vừa bị lạnh, nửa đời sau của Lan Nương chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Đối với đứa cháu này lại thêm mấy phần thương tiếc, Tưởng bà tử lại không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nên đương nhiên không thể cho Lý Hồng Nhị sắc mặt tốt.
Mà trong chuyện này, Lý Hồng Nhị cũng không hẳn là hoàn toàn vô tội. Cho nên, đối diện với sự bất mãn của Tưởng bà tử, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng mà chịu đựng, sau đó liền đi theo nương tử, chạy bên này, chạy bên kia. Hành động lúc này của hắn cũng miễn cưỡng giúp hắn giảm bớt một chút bất mãn trong lòng Tưởng bà tử.
“Nhị ca, ta, huynh và Phúc Tài cùng về nhà huynh thu dọn đồ đạc chuyển về đây đi. Lúc này, cả nhà ở chung một chỗ mới là an toàn nhất.” Thiện Tuấn Hải thấy tạm thời cháu gái không cần phải lo lắng nữa, liền nói chuyện với nhị ca nãy giờ vẫn dõi mắt chăm chú nhìn con gái.
“Ừ, được.”
Trên đường đi, Thiện Tuấn Hà cũng đã nghe đệ đệ phân tích, vị trí nhà của hắn ở ngay phía ngoài rìa thôn, một khi lưu dân xông vào, chỗ của hắn chính là nơi đầu tiên bị tấn công. Trong nhà lại chỉ có hai nam nhân, muốn bảo vệ lương thực và che chở cho nữ nhân Vương Xuân Hoa, thật sự là có chút bó tay chùn chân. Nhất là, nếu hắn ở nhà mình, thì không thể để con gái ở nhà cũ làm phiền đệ đệ, nhưng nếu để Vương Xuân Hoa chăm sóc con gái ở cữ, thì hắn lại không an tâm.
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, nên dù hắn có lo lắng cho con gái, thì cũng không thể ngày đêm nhìn chằm chằm Vương Xuân Hoa chăm sóc nàng ở cữ được, mà nhỡ Vương Xuân Hoa có gây khó dễ gì cho con gái, thì từ đầu đến cuối, hắn cũng sẽ chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết gì.
Con gái hắn đã tội nghiệp lắm rồi, không thể để con bé chịu khổ thêm nữa.
Cho nên Thiện Tuấn Hà cảm thấy, đệ đệ hắn nói rất đúng, chuyển hết than đá và lương thực của nhà mình sang nhà đệ đệ, người một nhà đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này, mới chính là chân lý.
Đối với ý kiến của đệ đệ, hắn không phản đối gì. Nhìn con gái đang tạm thời nằm nghỉ trên giường lớn của nhà chính, đợi phòng dành cho khách được thu dọn xong, Thiện Tuấn Hà gọi con rể bên cạnh cùng về nhà thu dọn hành lý.
Từ đầu tới cuối, người duy nhất có ý kiến với chuyện này chỉ có mình Vương Xuân Hoa. Nàng không hiểu, như thế nào mà chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, con gái đã xuất giá cùng với con rể lại trở về nhà mẹ đẻ, lại còn muốn dọn hết lương thực của nhà bọn họ chuyển qua bên nhà cũ.
Vương Xuân Hoa cảm thấy phu quân của nàng quá hồ đồ. Nhà bọn họ nhiều lương thực như vậy, dư sức nuôi sống một nhà 3 người bọn họ.
Bây giờ, lương thực quý giá như vậy, không ít nhà trước kia đem lương thực đi bán, bởi vì lúc này thiếu lương thực, thậm chí người ta còn đánh tiếng là muốn dùng gạo thay cho lễ hỏi kìa. Lúc này, trong lòng Vương Xuân Hoa chỉ muốn giúp con trai cưới một nương tử, nếu thực sự có gia đình nào không cần bạc, chỉ cần lấy lương thực làm lễ hỏi, lập tức sẽ gả con gái cho, thì nàng đương nhiên là bằng lòng rồi.
Dù sao, nàng cũng không mong nhà mẹ đẻ con dâu có quá nhiều năng lực, vì vốn dĩ chính nàng cũng không phải con gái của gia đình có năng lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận