Nông Gia Lạc
Chương 70: Những Đứa Trẻ Ngoan
Phỏng đoán này tuy có chút không hợp lẽ thường, nhưng Tưởng bà tử tự cảm thấy, những con vật não nhỏ như vậy, hoàn toàn có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế.
“Dạ, đều là do bọn sóc con ném ạ.”
Phúc Bảo gật đầu thật mạnh, “Thật sự là chỉ có cái đầu tiên là ném trúng con thôi, lúc sau, nhị ca với tam ca lấy quần áo che cho con, nên con không còn bị ném trúng người nữa.”
Nàng vội vàng giải thích hộ hai ca ca, nếu không, khi ra cửa êm đẹp, lúc trở về lại mang thương tích, mặc kệ nói thế nào, hai ca ca lớn tuổi hơn một chút, nhất định sẽ bị người lớn trong nhà bắt phạt.
Cái quy tắc nhỏ làm lớn chịu này, cho dù là ở hiện đại hay cổ đại thì vẫn luôn được áp dụng.
“Phúc Tài, con cũng bị ném trúng à?”
Vương Xuân Hoa lập tức kinh hô, trước mặt tất cả mọi người, liền muốn cởi sạch quần áo của con trai để kiểm tra, xem trên người hắn có bao nhiêu vết thương.
Chỉ cần xem vết thương trên đầu Phúc Bảo là biết, mấy con vật kia dùng lực không hề nhẹ. Lúc trước nàng đã nói thế nào, con trai nên ở nhà đọc sách cho thật tốt, chứ không phải nghe lời xúi giục của tên nhóc tam phòng, tâm trí đặt hết ở bên ngoài, giờ thì hay rồi, gặp phải chuyện như vậy.
“Nương, con không sao hết!”
Cảm thấy nếu mình không kịp né tránh, thì có lẽ nương đã lột sạch quần áo của mình trước mặt nãi nãi, tam thẩm, còn có muội muội nữa. Tuy trong lòng Thiện Phúc Tài kính trọng mẹ ruột Vương Xuân Hoa, nhưng giờ phút này, không thể không có chút xấu hổ với buồn bực.
Tuy hắn chỉ mới 8 tuổi, nhưng mấy năm nay ở trường học, cũng học được chút luân thường đạo lý, biết nam nữ 7 tuổi không chung mâm, nếu bây giờ hắn trần truồng, sẽ không thích hợp đứng trước mặt muội muội Phúc Bảo của tam phòng.
Mà hành động vừa rồi của nương hắn, hiển nhiên là không cân nhắc đến chuyện này.
“Con không sao thật mà.”
Thấy nương chưa từ bỏ ý định lột đồ của hắn, Thiện Phúc Tài không khỏi to tiếng.
“Lúc nãy khi lũ sóc ném quả hạt lên người, con với nhị ca đều cởi áo khoác ngoài ra chống đỡ. Đa số quả hạt đều nện trúng quần áo, căn bản là không có nện trúng người, cho nên, con không có bị đau chút nào.”
Thiện Phúc Tài hơi tức giận nhìn mẫu thân, thấy mắt nàng hơi ửng đỏ thì lập tức ỉu xìu, mọi tức giận đều tan biến.
Hắn biết, nương của hắn có rất nhiều điểm không tốt. Hiện tại, hắn cũng không phải là đứa nhỏ mà cái gì cũng không biết, vì sao mà mọi người trong nhà đều xem nương của hắn như người vô hình, vì sao hai tỷ tỷ không gần gũi với nương, hắn không ngu ngốc, cũng có thể suy nghĩ được vài điểm.
Nhưng suy cho cùng, người kia chính là mẹ ruột hắn, là người moi hết tim gan ra đối xử với hắn. Người khác đối với nàng thế nào cũng được, nhưng hắn thì không thể.
Hơn nữa, mấy năm nay, trong nhà này, cũng chỉ có mình hắn mới nói chuyện với nương. Thiện Phúc Tài thật sự không muốn mình hiếm hoi lắm mới về nhà một chuyến, lại chỉ vì những chuyện vặt vãnh, mà khiến nương phải suy nghĩ bậy bạ, đến lúc đó lại giận quá mà sinh bệnh.
“Nương, người xem, đây là phần quả rừng mà con được chia, trong này có phần của người nè, còn có cả phần của đại tỷ và nhị tỷ, còn có gia nãi, còn có cha đại đường ca, ai cũng có phần.”
Thiện Phúc Tài đưa một đống quả rừng trong tay ra lấy lòng, quan tâm nói với Vương Xuân Hoa, “Những loại quả này rất thơm ngon, đến lúc đó, con sẽ chia cho người phần nhiều nhất.”
“Phúc Tài của nương.”
Vương Xuân Hoa nước mắt lưng tròng, nhìn con trai hiếu thuận, hận không thể ôm hắn rồi khóc một trận thật to.
Trách không được ông bà ta đều nói, sinh con trai là nhiệm vụ quan trọng nhất của nữ nhân. Nhìn trong nhà mà coi, chỉ có nhi tử là biết thương xót nàng, hai đứa con gái thì đã bị tam phòng dụ dỗ. Nên đối với đứa con trai này, nàng nhất định phải trông nom thật kĩ. Đứa nhỏ tốt như thế, không thể lại để tam phòng dụ dỗ cướp đi.
Vương Xuân Hoa ôm con trai, trong lòng ấm áp, còn vui hơn cả việc được uống một nồi canh gà.
“Nãi, nương, con với Phúc Bảo cũng cho hai người nhiều hơn một chút.”
Phúc Đức như thường lệ, dẻo miệng nói, thấy nãi nãi với mẫu thân có chút hâm mộ, lập tức cầm quả rừng của mình lên.
Hắn đã nghĩ rồi, chia cho muội muội nhiều nhất, nãi nãi với mẫu thân nhiều nhì, còn tổ phụ với cha, nam tử hán làm sao có thể đi so đo tranh giành thứ tốt với nữ nhân, khác gì mấy kẻ không có tiền đồ.
Nghĩ tới bộ dạng của muội muội khi ăn quả rừng thơm ngon, Thiện Phúc Đức bắt đầu suy nghĩ, khi nào đó nên lên núi một mình một chuyến, chọc cho mấy con sóc đó lại lấy quả hạt ném hắn, đến lúc đó, chẳng phải là lại có thể kiếm được một đống quả rừng thơm ngon, dỗ được muội muội vui vẻ sao.
Cũng trách ngày thường hắn đều phải đi học, không thể chăm sóc tốt cho muội muội. Lần này về, thấy muội muội ốm hơn nhiều, trong lòng hắn không cần nói cũng biết khó chịu như thế nào.
Thiện Phúc Bảo trắng trẻo, bụ bẫm, tỏ vẻ nàng không tiếp thu được cái chữ “gầy” này, đây là một loại sỉ nhục đối với cơ thể của nàng.
“Cho nãi nãi này, cho nương này.”
Nghe ca ca nói xong, Phúc Bảo cũng cầm túm quả rừng trong ngực kia đưa ra, không có ý định giữ cho riêng mình.
“Cục cưng của nãi nãi.”
Tưởng bà tử thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, cảm thấy thương không biết để đâu hết. Đặc biệt, thấy nàng cố sức giơ thật cao đống trái cây trong tay, sau đó, ngọt ngào nói muốn đem mấy thứ tốt này cho bà, thật sự hận không thể đem cái cục thịt nhỏ này đặt vào trong tim.
“Ngoan quá, ai cũng là đứa trẻ ngoan.”
Bà cũng biết, không thể bên nặng bên nhẹ, cháu gái bị thương không liên quan gì đến hai cháu trai, hơn nữa, hai đứa cháu trai này cũng đã cố hết sức để bảo vệ muội muội, bà không nên quở trách bọn chúng nữa.
Nhất là hai đứa nhỏ, được đồ tốt thì đem chia cho người trong nhà, không hề có ý định muốn độc chiếm một mình, đây là hành động đáng khen ngợi.
Tưởng bà tử xoa đầu 2 cháu trai, nhìn cháu trai nhỏ lúc trước bị Vương Xuân Hoa nuôi dạy thành một đứa nhỏ ích kỉ, lúc này lại có ánh mắt chân thành, đột nhiên cảm thấy, lúc trước nghe lời phu quân, đưa đứa nhỏ này tới trường đi học, có lẽ là một quyết định không tồi.
Mặc kệ trong tương lai thằng bé có thi đậu tú tài hay không, thì ít nhất nó cũng sẽ biết chữ, hiểu được lễ nghĩa. Tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày ngây ngốc ở nhà, dính với mẹ ruột Vương Xuân Hoa, mưa dầm thấm lâu, sẽ bị dạy hư mất.
Lại nói, đây là lần đầu tiên Thiện Phúc Tài được tổ mẫu xoa đầu khen ngoan, khiến đứa trẻ mới lớn ôm đống trái cây trong ngực, mặt đỏ bừng tới mang tai.
Cuối cùng, Phúc Bảo được Tô Tương đưa về phòng thoa thuốc, quả rừng mà ba đứa nhỏ đem về được Tưởng bà tử đem cất, đợi đông đủ mọi người rồi sẽ chia nhau.
Nhưng bởi vì ba đứa nhỏ yêu cầu mãnh liệt, nên chị em Mai Nương, Vương Xuân Hoa và Tô Tương đều được chia trước một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận