Nông Gia Lạc

Chương 260: Ngoại Truyện (4)

Nói xong liền nhanh chóng quay vào.
“Lúc trước trong của hồi môn chúng ta cho Phúc Bảo không phải có một củ sâm sao, mau chóng đi cắt miếng, thứ này làm gì quan trọng bằng Bảo Nhi ngoan của ta.”
Tưởng bà tử nhớ tới trong của hồi môn của Phúc Bảo có một củ nhân sâm ngàn năm, đây là củ sâm lúc trước hầu vương đưa cho Bảo Nhi ngoan của bà, bởi vì trong nhà đã có một củ sâm ngàn năm rồi, nên bà làm chủ, đem củ sâm có được sau này bào chế thật tốt, đưa Phúc Bảo làm của hồi môn.
Vốn dĩ cho rằng thứ này có thể để Phúc Bảo làm đồ gia truyền để lại ho con cháu, lại không ngờ có tác dụng nhanh như vậy.
Nhưng mà lúc này không ai cảm thấy tiếc, chỉ cần có thể cứu được mẹ on Phúc Bảo, đừng nói một gốc sâm, cho dù phải tán gia bại sản họ cũng không do dự nửa giây.
Hai nha hoàn kia của Phúc Bảo quen thuộc với cách bài trí của nàng nhất, Phỉ Thúy lại có chút ấn tượng với vị trí cất củ nhân sâm kia, nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Mão Não chạy đến nhà kho.
Củ nhân sâm lão hầu vương cho Phúc Bảo không phải là củ nhân sâm bình thường, tuổi thọ hơn ngàn năm, đã có hình dáng giống con người, chỉ nghe mùi hương nhàn nhạt nó tỏa ra cũng đủ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, để ra bên ngoài, những quan to hiển quý vì muốn tăng tuổi thọ mà có thể trả giá cao ngất trời đối với cây sâm này.
Kỳ thật lúc này bọn họ dùng tiền ra bên ngoài nhà thuốc cũng có thể mua được một củ nhân săm vài trăm tuổi, hoàn toàn đủ dùng, nhưng không ai nghĩ tới việc kiếm số tiền này, sau khi củ nhân sâm được mang ra, Nghiêm Sơn Sinh không chút nghĩ ngợi, dùng dao cắt vào nơi nhiều thịt nhất của củ sâm, một củ nhân sâm đang tốt cứ như vậy bị cắt thành nhiều miếng, sau đó đưa vào bên trong phòng sinh.
Nghiêm Sơn Sinh cũng muốn đi theo, hắn cảm thấy lúc này Phúc Bảo đang cần hắn, đáng tiếc đã bị bà mụ và nha hoàn ngăn lại.
Phòng sinh vốn là nơi dơ bẩn, âm khi rất nặng, dương khí trên người nam nhân sẽ tương khắc với khì tràng trong phòng sinh, không những không tốt với nam nhân mà cũng sẽ gây trở ngại cho sản phụ trong phòng.
Đây là quy củ tổ tiên ngàn đời truyền lại, lúc này ai dám không tin đâu.
“Bảo Bảo, chúng ta không sinh, sau này chúng ta sẽ không sinh con nữa.”
Nghiêm Sơn Sinh ghé vào cửa sổ hướng vào phòng hô to, mặc kệ đứa nhỏ này có sinh được hay không, qua hôm nay, hắn sẽ đi tìm đại phu, mua loại thuốc uống vào sẽ không khiến nương tử mang thai được nữa, những chuyện thế này trải qua một lần là đủ rồi, hắn không thể không có Phúc Bảo, Đậu Hoa cũng không thể không có mẫu thân, hắn không muốn chỉ vì một đứa con có lẽ có mà lấy Phúc Bảo ra đặt cược.
“Cha, mẫu thân không phải sẽ sinh cho Đậu Hoa một đệ đệ sao, vì sao tổ tổ lại khóc, vì sao cha lại khóc?”
Đậu Hoa ngây thơ mờ mịt hỏi, nàng chỉ biết mẫu thân sẽ sinh cho nàng một đệ đệ, từ sau khi biết trong bụng mẫu thân đang mang tiểu bảo bảo, nàng liền cố gắng học tập để trở thành một tỷ tỷ tốt, mỗi ngày lúc ngủ còn lén khắc lên khung giường ký hiệu, tình thời gian đệ đệ muội muội đến nhà bọn họ.
Lúc này, mẫu thân sinh đệ đệ không phải là một chuyện vui sao, vì cớ gì mà mọi người đều khổ sở như thế?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, tuổi của nàng làm sao biết khái niệm sinh hài tử cơ chứ, nhưng không nghĩ tới mình vừa vô tư hỏi chuyện như vậy, vào tai của những người lớn đang mệt mỏi cả tinh thần và thân xác, lại càng khiến cho họ thêm cực kỳ bi ai.
Xương Sườn được nàng ôm trong ngực cùng hai con mèo vàng lớn chỉ biết ăn vạ trong nhà cũng cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn mọi người đang ở trong phòng.
“Meo meo meo !”.
Quất Phiêu Lượng vững bước muốn tiến vào bên trong căn phòng, lúc nãy nó thấy đại bảo bối được mọi người đỡ vào trong căn phòng này, lúc nãy đại bảo bối đang kêu gào thương tâm, nó muốn đi vào xem một chút.
Nhưng một nơi như phòng sinh là sao có thể để cho chó mèo đi vào, Quất Phiêu Lượng chưa tới gần phòng sinh thì đã bị cản lại.
“Đậu Hoa ngoan, để Phỉ Thúy tỷ tỷ và Mão Não tỷ tỷ đưa con về phòng ngủ đi, đợi sáng mai khi con tỉnh dậy, đệ đệ đã ra khỏi bụng mẫu thân rồi.”
Tưởng bà tử kìm nén đau thương, ngồi xổm xuống, hôn an ủi cháu gái đang yêu, lúc này không thịch hợp để Đậu Hoa ở đây, nếu mà...
Phi, làm gì có cái nếu là, Tưởng bà tử trong lòng phun mình vài ngụm, đúng như những gì bà mới nói với cháu cố, chợi sau khi nàng ngủ dậy, bản thân cháu gái và cháu cố cũng sẽ bình an đến thế giới này.
“Có phải đệ đệ làm mẫu thân đau hay không?”
Đậu Hoa ôm chặt Xương Sườn trong lòng, nghe tổ tổ nói có chút bất an nhìn vào hướng phòng sinh.
Nàng nghe được tiếng la đau của mẫu thân, nhất định là bởi vì đệ đệ không ngoan, làm cho mẫu thân bị đau, cho nên tổ tổ với cha mới đau khổ, thương tâm như vậy.
“Đợi đệ đệ ra, con muốn đánh mông của đệ đệ, hắn không ngoan.”
Đậu Hoa nhớ lại lúc trước mình không cẩn thận làm nỡ chiếc bình hoa cha tặng mẫu thân, còn đem chuyện này đổ thừa cho Quất Phiêu Lượng và Quất Phú Quý, ai biết được lúc đó mẫu thân chứng kiến chuyện này, bởi vì nàng nói dối mà đánh mông của nàng.
Với Đậu Hoa mà nói, đánh mông chính là hình phạt nghiêm khắc nhất thế gian, trên đời này không có cái gì đau hơn đánh mông.
“Meo meo meo !”
Quất Phiêu Lượng và Quất Phú Quý hình như cũng đang nghĩ đến chuyện này, có điều chúng cũng sẽ không trách móc tiểu bảo bối vu khống cho chúng nó, dù sao chúng nó lông cũng dày, thịt cũng chắc, cho dù đại bảo bối có trách cứ chúng nó, chúng nó cũng không sợ.
“Chi chi chi !”
Xương Sườn ở trên cao nhìn hai con mèo ngốc nghếch, tỏ vẻ chính mình khi thường phải tính toán với hai cái thứ ngu xuẩn này.
“Được được được, Đậu Hoa của chúng ta là tỷ tỷ tốt, đợi sau khi đệ đệ ra đời, liền để Đậu Hoa của chúng ta dạy bảo hắn thật tốt.”
Lời nói ngây thơ trong sáng của tiểu nha đầu càng khiến lòng Tưởng bà tử chua xót, bà xoa xoa đôi mắt đỏ, sau đó thúc giục nha hoàng nhanh chóng đưa cháu cố và mấy con sủng vật này về phòng của nàng.
Mà những lời Nghiêm Sơn Sinh cùng con gái nói bên ngoài đều xuyên qua bức tường, lọt vào tai Phúc Bảo.
Lúc này trong miệng nàng đang ngậm một miếng nhân sâm, không biết là do tác dụng thần kỳ của nhân sâm ngàn năm, hay là do lời cổ vũ của phu quân cùng con gái và những người khác trong nhà, thể lực vốn dĩ bị bào mòn không còn chút sức, dần dần Phúc Bảo mơ hồ có thêm sức lực lần nữa.
Nàng chịu đứng việc bà đỡ đặt tay lên bụng mình ấn thật mạnh, mỗi một chút đối với nàng mà nói đều giống như là dao cắt, khiến nàng hận không thể ngất đi cho xong, nhưng nàng vẫn cắn chặt khăn lông, hít thở đều đặn theo lời của bà đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận