Nông Gia Lạc

Chương 118: Dự Định

“Ngươi nói Thiện gia có được hầu nhi tửu?”
Tin tức đó khiến cho những hương thân cả huyện thành chấn động. Chỉ trong thời gian ngắn, liền truyền khắp toàn bộ huyện thành. Mấy quan viên, phú hộ những huyện lân cận cũng nghe thấy chuyện kì lạ này.
Hầu nhi tửu, ai mà không biết đây là thứ gì chứ? Nhưng nghe nói qua, không có nghĩa là đã từng gặp qua. Dù sao, ngay cả Vinh Tín là công tử Hầu phủ đến từ kinh thành, có chút ít hiểu biết về nó, thì cũng chỉ giới hạn trong văn thư, ghi chép mà thôi.
Nghe được tin tức, hương thân quan lại lập tức phái người đi thôn Bình Liễu hỏi thăm tình hình, muốn biết chuyện này thật hay giả, hơn nữa, nhất định phải có được hầu nhi tửu đó.
Trong lúc những phú hào đó lăm le nhất định phải có được hầu nhi tửu, thì ngoài dự kiến của mọi người, Thiện gia đã phát thiệp mời đến nhóm người hào môn sang giàu trong huyện thành và các huyện lân cận, làm một bữa tiệc hầu nhi tửu.
Có điều, hơi khác so với lúc nhóm phú hào chủ động tìm tới, lần này, trong thiệp mời của Thiện gia, người Thiện gia đã chủ động định giá sẵn cho bữa cơm này là 10 lượng bạc một người. Cũng không biết Thiện gia sẽ thết đãi những món gì, nhưng hầu nhi tửu mà mọi người mơ ước sẽ xuất hiện trong bữa tiệc.
Mười lượng đối với người thường mà nói là một khoản đủ để cả gia đình tiêu dùng trong khoảng 2 năm, nhưng số tiền này không là gì trong mắt các phú hào. Nếu thật sự là hầu nhi tửu, đừng nói 10 lượng, cho dù 20 lượng, 50 lượng, 100 lượng, bọn họ cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Việc người Thiện gia chủ động, khiến cho những người đang rục rịch tạm ngừng lại. Thiện gia phát đi rất nhiều thiệp, khiến cho toàn bộ những người có danh hào khắp huyện phủ đều biết Thiện gia có hầu nhi tửu. Đến lúc này, nếu ai mà có quỷ kế gì đó muốn đoạt hầu nhi tửu, chỉ cần vừa manh nha thì sẽ bị đám người kia dập tắt.
Cũng không ngờ Thiện gia lại khôn khéo như vậy, trừ khử rủi ro có thể phát sinh chỉ bằng một cái búng tay. Những hương thân vốn dĩ có chút coi khinh Thiện gia, ban đầu còn cảm thấy đây chỉ là một nhà nông bình thường được Huyện lệnh thiên vị, hiện tại lại không thể không kiêng kị vài phần với Thiện gia, những tính toán trước đó liền đem chôn thật sâu trong lòng.
Đúng vậy, có thể hấp dẫn được Huyện lệnh xuất thân từ Hầu phủ ở kinh thành, thỉnh thoảng chạy đến nhà mình ở nông thôn, thì có thể là gia đình đơn giản sao?
Ngay lúc này đây, trong lòng những hương thân đó đều có cùng một quyết định, đó là sau này phải khách khí với Thiện gia một chút.
Mà người khiến cho mọi người trong nhà mơ hồ đưa ra chủ ý như vậy, chính là Phúc Bảo. Nhưng nàng lại không hề biết chủ ý của mình đã giúp người nhà giải quyết được những rắc rối tiềm tàng.
“Mười lượng một người, cũng không thể chỉ đơn giản là đưa một ly hầu nhi tửu. Chúng ta phải suy nghĩ cho thật kĩ nên bày thêm những món gì.”
Mấy ngày nay, đêm nào Thiện gia cũng đèn đuốc sáng trưng, cả nhà họp chung một chỗ, xóa xóa sửa sửa thực đơn cho bữa tiệc nửa tháng sau.
Cả Thiện gia và Nghiêm Khôn đều vô cùng coi trọng bữa tiệc rượu này. Bởi vì bọn họ đã suy tính kĩ càng, muốn dựa vào bữa tiệc rượu này quảng bá gia súc nhà mình nuôi và rau dưa nhà mình trồng.
Lúc trước, theo ý của Nghiêm Khôn, trước khi chuồng trại gia súc đi vào quỹ đạo, bọn họ vẫn giống bình thường, chỉ cung cấp thịt heo cho tiệm ăn Hảo Vận Lai. Mà tiệm ăn Hảo Vận Lai lại dựa vào những món ăn chiêu bài kia, danh tiếng ngày càng vang xa. Thậm chí, vì Huyện lệnh Vinh Tín phát triển mạnh thương nghiệp, danh tiếng cũng theo nhóm thương lái vang danh khắp phủ châu, lúc nào cũng có thực khách vì nghe danh mà đến. Vì vậy, tiệm ăn Hảo Vận Lai vừa có tiền vừa có tiếng.
Còn thức ăn của Thiện gia, danh tiếng chỉ truyền trong phạm vi nhỏ. Người bên ngoài đều không hề biết, danh tiếng của những món ăn chiêu bài của tiệm ăn - nguồn gốc của mỹ vị - đều là nhờ thịt heo mà Thiện gia cung cấp.
Bây giờ thì khác rồi, nhóm gà vịt đầu tiên Thiện gia nuôi đã bắt đầu lớn, còn bầy heo mua chỗ khác tới tuy chưa đến tuổi xuất chuồng, nhưng đừng quên trước khi xây dựng chuồng trại thì trong nhà Thiện gia vẫn có hơn 20 con heo, lúc này cũng đã có thể xuất chuồng.
Tổ chức một bữa tiệc cùng lắm chỉ tốn 1 hoặc 2 con heo mà thôi, số heo trong nhà còn dư lại sau bữa tiệc cũng đủ để họ bán dần, chờ đợt heo tiếp theo xuất chuồng.
“Phúc Bảo đúng là phúc tinh của nhà mình. Cũng nhờ con bé tìm thấy hầu nhi tửu chỗ hầu vương, mà sau khi phát thiệp ra đã nhận lại không ít phản hồi từ các phủ. Chỉ là, so với dự tính sáu bàn e là sẽ không đủ, phải thêm vài bàn nữa.”
Vì bữa tiệc này, Tưởng bà tử đã sớm dự tính số bàn. Dựa theo kế hoạch, mỗi bàn ngồi 12 người, sáu bàn có thể kiếm được hơn 720 lượng, trừ tiền vốn, thì lãi cũng có tới 500 đến 600 lượng. Bây giờ xem ra, tiền lời có thể nhiều hơn nhiều so với bà tưởng tượng. Chỉ cần nghĩ tới con số kia thôi, Tưởng bà tử liền cảm thấy có chút khó thở.
Nhưng bà hiểu rõ, bữa tiệc này có thể thu hút được giới quyền quý, chính là nhờ hầu nhi tửu ngàn vàng khó kiếm kia. Điều này càng làm cho bà chắc chắn cháu gái nhỏ Phúc Bảo này chính là tiểu phúc tinh của cả nhà.
“Không sai, ngày mai con sẽ nói Khôn Tử đặt thêm mấy cái bàn. Có khả năng có một số nhà đã hồi đáp nhưng thiệp chưa về kịp. Cũng không thể để kẻ ngồi người đứng, thà rằng lúc đó thừa vài bàn trống, chứ không thể để khách quý đến mà phải ra về tay không.
Thiện Tuấn Hải có chút kích động, với số tiền lời hiện tại, số ngân lượng mà trước đây mình từng kiếm được chẳng khác gì muối bỏ bể.
“Phúc Bảo của chúng ta chính là tiểu phúc tinh ngàn vàng cũng không thể đổi.” Nhìn con gái đang được nương tử ôm trong lòng, Thiện Tuấn Hải bế con gái lên đặt nàng ngồi trên đùi mình, cù lét nàng.
“Được rồi, đừng chọc con bé nữa, nghĩ tới thực đơn đi.”
Thấy tiểu tâm can bị chọc đến cười ha ha, không thở nổi, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con trai, nói chuyện nghiêm túc.
“Nhà chúng ta có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, hương vị thượng hạng, tuyệt đối không thể bắt bẻ. Chỉ là màu sắc còn quá bình thường, khó để lại ấn tượng đối với mấy quý nhân kia. Nếu nhà chúng ta cứ làm mấy món đồ ăn như thế, e là đối với những quý nhân mà nói, có vẻ quá tầm thường.”
Thiện Tuấn Hải cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Nếu không, cũng không tới mức đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa thể chọn được màu sắc chủ đạo của các món ăn.
“Cha ơi, không phải Vinh thúc rất thích ăn những món ăn kèm mà nãi nãi làm sao? Vinh thúc lại lợi hại hơn những quý nhân kia, đồ vật thúc ấy thích thì những quý nhân khác cũng sẽ thích mới phải.”
Phúc Bảo ở bên cạnh giả bộ ngây thơ nói. Trong đầu nàng có rất nhiều cách chế biến mới lạ, nhưng đây đều là bí quyết, không tìm được lý do thích hợp, nàng không thể lấy ra dùng.
Hiện tại, nàng cũng chỉ là tiểu cô nương 6 tuổi, bởi vì thích nấu ăn, vô tình nghiên cứu ra được mấy món ăn mới lạ, nên mới không làm người khác nghi ngờ. Nhưng nếu trong thời gian ngắn, lại có thể nghiên cứu ra nhiều món ngon - mà cả đời của nhiều lão đầu bếp cũng không thể nghĩ ra, như vậy có chút thái quá, không hợp lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận