Nông Gia Lạc
Chương 239: Hồi Dâu
Thiện Tuấn Hải chạy tới hỏi han ân cần với con gái, còn con rể đứng bên cạnh thì căn bản không được cha vợ này nhìn tới bằng nửa con mắt.
Nghiêm Sơn Sinh cũng đã quen bị cha vợ đối xử như vậy, cười ha ha, cũng không để chuyện hắn mặt lạnh để trong lòng.
Bản thân mình cướp con gái nhà người ta, cha vợ không ưa hắn cũng là chuyện bình thường, Nghiêm Sơn Sinh nghĩ nếu hắn với Phúc Bảo cũng có một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu, hắn cũng không coi là nhạc phụ làm quá đâu.
“Không mệt.”
Không mệt mới là gạt người, nam nhân mới trải qua hoan ái, mỗi ngày mỗi đêm đều hận không thể ôm nàng từ đầu tới chân, tuy rằng vì ngày đầu tiên quá dữ dội, nên hai ngày sau, đối phương sợ làm nàng bị thương nên đã kiềm chế đi rất nhiều, coi như không dừng ôm ấp hôn hít nhẹ nhàng không dứt cũng đủ khiến Phúc Bảo vô cùng khó khăn tiến vào giấc ngủ.
Đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận trong quá trình này, nàng cũng cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác được yêu thương, kích thích này.
“Có điều, buổi sáng con chỉ mới ăn qua một chén mỳ nhỏ, bây giờ thật sự có chút đói bụng, ta cảm thấy con có thể ăn thêm nửa chén cháo thịt nạc nữa.” Thấy cha với ánh mắt mong đợi, Phúc Bảo sờ sờ bụng mình, đáp lời không chắc chắn.
Không biết cha nàng đã đứng chờ ở cửa từ lúc nào, nồi cháo kia chắc chắn là hắn đã bảo mẫu thân nấu từ rất sớm, Phúc Bảo cảm thấy nếu mình không húp mấy miếng thì thật sự là có lỗi quá.
Dù sao không phải vẫn còn phu quân của nàng ở đây sao, cùng lắm nếu nàng húp không hết thì để Sơn Sinh húp giùm nàng.
“Được được được, cha liền đi múc cho con một chén cháo.”
Trong lúc nói chuyện, xe bò cũng đã đến trước cửa Thiện gia, Phúc Bảo để ý thấy hôm nay ở ngoài nhà cũng có nhiều người lượn qua lượn lại, cả đám đang quan sát những món lễ hồi dâu trên xe bò.
Phúc Bảo suy đoán, có lẽ do cảnh tượng lúc nàng xuất giá, nên hôm nay hồi dâu mới xảy ra việc này.
“Phúc Bảo à, ngươi mang thứ gì về cho cha mẹ ngươi thế?”
Một phụ nhân lanh mồm lanh miệng không khỏi tò mò, đỏ mắt ganh tị nhìn lễ hồi dâu trên cái xe bò kia.
“Chỉ là một ít đồ ăn thôi.”
Đều là hàng xóm lâu năm, tuy Phúc Bảo cảm thấy việc phụ nhân kia hỏi có chút quá giới hạn, nhưng vẫn ứng phó, trả lời vấn đề của nàng ta.
“Cha mẹ ngươi cho ngươi nhiều của hồi môn như vậy, lúc về ngươi lại chỉ mang theo đồ ăn?” Ánh mắt phụ nhân có chút cổ quái, tựa như Phúc Bảo chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
“Nhà ta cái gì cũng không thiếu, Bảo Nhi ngoan ngoãn của ta nhớ rõ nãi của nàng thích ăn cái gì, thích mặc cái gì, như thế là đủ rồi.”
Tưởng bà tử đang vui mừng chạy ra gặp cháu gái bảo bối thì nghe được đám người cả ngày chỉ biết đỏ mắt ganh tị với nhà họ đang đứng lải nha lải nhải, lập tức không cho nàng ta sắc mặt tốt, lấy lời nói dội ngược trở lại.
Nói đến Tưởng bà tử từ khi lớn tuổi, liền rất ít khi tranh chấp cùng người khác, nhất là mấy năm nay khi trong nhà có thêm nhiều tiền, cuộc sống thoải mái, không có bộ dáng gầy ốm, cay nghiệt như lúc trước, càng thêm trắng mập, phúc hậu, dần dần người trong thôn cũng quên mất uy danh trước đây của bà.
Lúc này, lão thái thái vừa mở miệng, phụ nhân nhanh mồm nhanh miệng kia lập tức nhớ tới năng lực chiến đấu của lão thái thái, không dám lắm mồm nữa, ỉu xìu chạy xa.
“Nãi, sao hôm nay bên ngoài nhà mình có nhiều người tụ tập quá vậy?”
Phúc bảo cũng không để trong lòng chuyện vừa rồi, một bên dặn dò Nghiêm Sơn Sinh mang đồ trên xe bò vào trong phòng, một bên hỏi thăm nãi nãi những chuyện liên quan đến nhà mình.
“Còn không phải vì tiền gây nên sao.” Tưởng bà tử thở dài.
Trước kia, đối với bên ngoài, Thiện gia có tiền, nhưng với người bên ngoài thì họ chỉ là một tiểu phú, không chênh lệch lớn như vậy với mọi người, ở chung với nhau cũng coi như là dễ chịu.
Nhưng vì chuyện thành thân của Phúc Bảo, của cải trong nhà không thể giấu được nữa, mấy ngày nay những họ hàng xa, bắn đại bát 3 đời cũng không tới lại tới đây vay tiền.
Chưa kể, những người trước đây đã từng giao hảo với nhà bọn họ, cũng không tùy ý tiếp đãi bọn họ như trước đây, có nhiều lúc lại nơm nớp lo sợ, giống như là nhà bọn họ có tiền, liền biến thành hổ ăn thịt người.
Việc này khiến cho Tưởng bà tử không khỏi khổ tâm, lão tỷ muội tốt của bà, trước đây cứ hai ngày thì ra cửa nói chuyện phiếm, bây giờ cũng bắt đầu có ý đồ với bà, hoặc là trong lúc nói chuyện, ý tại ngôn ngoại, bóng gió muốn nhà bà giúp đỡ, hoặc là lúc nói chuyện lại vô tình lộ ra sự kính sợ, thấp thỏm.
Đều do tiền bạc gây ra!
Tưởng bà tử mỗi lần chợp mắt đều cảm thấy, có lẽ nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt gì.
Kỳ thật người trong thôn cũng không phải hoàn toàn lắm mồm như thế, điểm này có thể nhìn ra vào lúc trước khi tuyết tai diễn ra, toàn bộ người trong thôn đồng tâm, hiệp lực chống trọi thiên tai, còn ở thời điểm lương thực quý giá cứu trợ nạn dân.
Bọn họ không phải không lương thiện, chỉ là đôi khi, con người là một loài động vật phức tạp, bọn sẽ vì nhiều yếu tố phát sinh mà thay đổi suy nghĩ.
Giống như bây giờ, bọn họ thảo luận chuyện của Thiện gia, cũng không phải tất cả đều xuất phát từ ác ý, chỉ là vì cách sống của Thiện gia cùng tầm nhìn và tư duy hạn hẹp của mọi người khiến cho ở nhiều thời điểm, bọn họ suy nghĩ quá nông cạn, quá thiển cận.
Giống như bọn họ không quen nhìn Thiện gia cho một đưa con gái xuất giá nhiều của hồi môn như vậy, bọn họ cảm thấy Thiện Phúc Đức nhất định sẽ tức giận vì bị muội muội cướp hết gia sản của mình, đối với bọn họ mà nói, suy nghĩ như vậy mới đúng bản chất.
Lại nghĩ tới hơn mười hai mươi năm trước, Thiện gia không có được gia sản khổng lồ như bây giờ, chưa chắc đã không suy nghĩ giống bọn họ.
Chỉ có thể nói điều kiện vật chất thay đổi, đồng thời cũng khiến cho suy nghĩ của bọn họ thay đổi, vô hình trung, Thiện gia đã sớm cách biệt với những người ở cái thôn trang nhỏ này, mà sự cách biệt này rốt cuộc cũng dần dần bộc lộ ra vấn đề ở nó.
Chỉ tiếc, quê nhà khó cách biệt, cho dùa là như vậy, Tưởng bà tử cũng không nghĩ tới chuyện dọn đi khỏi thôn, với bà mà nói, chuyện người trong thôn sôi nổi cũng chỉ là nhất thời, đợi trận gió này qua đi, mọi người nên làm gì thì làm, tất cả mọi chuyện đều có thể giống như trước đây.
Phúc Bảo cẩn thận quan sát biểu tình của nãi nãi, tạm thời cũng dập tắt ý định khuyên cả nhà bọn họ dọn lên trấn trên.
Theo như nàng thấy, biện pháp giải quyết tốt nhất có lẽ là để cả nhà cùng dọn lên trấn trên, tốt nhất là có thể mua một căn nhà ở gần căn nhà nàng đang ở, nếu mà như vậy, nàng muốn đi qua đi lại cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Hơn nữa, ca ca đi học ở trấn trên, nếu cả nhà cùng dọn lên trấn trên, ca ca cũng có thể thường xuyên về nhà để cải thiện bữa ăn, quả thực chính là một công đôi việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận