Nông Gia Lạc
Chương 257: Ngoại Truyện (1)
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Phúc Bảo được hạ nhân trực tiếp đưa về Thiện gia ở trong thôn, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm đại phu bắt mạch cho nàng.
“Bảo Bảo, chúng ta làm cha mẹ rồi.”
Đây là câu nói đầu tiên Phúc Bảo nghe được sau khi tỉnh lại.
Nhìn Nghiêm Sơn Sinh mừng rỡ như điên rồi lại cẩn thận không dám đặt đôi tay lên cái bụng nhỏ của nàng, Phúc Bảo ngây ngẩn cả người.
Buồn vui đan xen, cũng chỉ như thế.
Ba năm sau.
“Lương, pha pha.”
Tiểu bảo bảo Nghiêm Đậu Hoa vừa tròn hai tuổi, dùng đôi chân ngắn ngủn, mập mạp của mình, vui vẻ chạy nhảy trên con đường nhỏ vào núi.
Vào ngày nàng sinh, trong lòng Phúc Bảo tự dưng muốn ăn đậu hủ, Nghiêm Sơn Sinh yêu thương nương tử, từ trên giường bò dậy, nửa đêm xay đậu hủ cho nàng, nhưng mà đậu hủ chưa làm xong thì đứa nhỏ trong bụng đã không chịu nỗi, khóc lóc thảm thiết đi đến thế giới này.
Có lẽ bởi vì chấp niệm không ăn được đậu hũ, không chờ người cha ngốc nghếch Nghiêm Sơn Sinh nghĩ cho nàng một cái tên thật hay, tiểu bảo bảo liền có cái nhũ danh là Đậu Hoa này.
Hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của tiểu Đậu Hoa, cũng là lần đầu tiên Phúc Bảo mang nàng vào núi.
Trên núi, bầy khỉ với đàn sóc vô cùng tò mò đối với tiểu bảo bảo xa lạ này, vây xung quanh nàng, rồi lại không dám đưa tay chọt chọt kéo kéo nàng.
Con người nhỏ bé này trên người có mùi hương quen thuộc của Phúc Bảo, lại còn mang theo mùi hương của sữa, tròn tròn, nhỏ nhỏ, mềm mềm, khiến cho người khác cảm thấy chỉ cần dùng chút lực để chạm vào nàng thì cũng khiến nàng bị hỏng.
Hầu vương hiện tại, Kim Vĩ Ba đang vò đầu bứt tai đối với đứa trẻ này, trên đầu nàng chỉ loe ngoe mấy sợi tóc, nó muốn bắt rận cho nàng cũng không bắt được.
“Thịt, thịt.”
Nhìn thấy đàn sóc, Đậu Hoa kích động nhảy cẫn lên, nàng nhận ra đây đều là Thịt Ba Chỉ trên bức họa mà mẫu thân treo trong phòng, còn có những con khỉ nhỏ có lông xù xù kia nữa, đều khiến Đậu Hoa cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và thích thú, Phúc bảo cũng không giữ được nàng.
“Oa !”
Một con vật không nhìn thấy được, từ chỗ cao, ném một quả nhỏ mọng nước, nện ngay vào gương mặt bụ bẫm của Đậu Hoa.
Tiểu nha đầu chịu sự kinh hách, gào khóc.
Nàng nhanh chóng lau xoa xoa gương mặt bụ bẫm của mình, vô tình nếm phải vị ngọt tươi ngon của quả mọng trong tay, tiếng gào khóc dần dần chuyển thành tiếng nức nở, sau đó lại biến thành tiếng vui cười vui sướng.
Nhìn con gái ngây ngô vui vẻ dùng tay của mình lau gương mặt dính quả mọng nước, sau đó đưa tay về phía nàng, ý bảo nàng cùng nếm thử vị ngọt trên ngón tay, Phúc Bảo vốn dĩ có chút khẩn trương cũng lập tức trở nên dở khóc dở cười.
Con sóc trên núi vừa ném quả mọng bị tiếng khóc của Đậu Hoa khiến cho sợ hãi, ôm hai quả căn mọng từ trên núi chạy xuống, sau đó cẩn thận chạy đến bên cạnh Đậu Hoa, xòe tung cái đuôi to của chính mình, cọ cọ vào mắt cá chân của Đậu Hoa.
“Quả, quả.”
Tiểu Đâu Hoa không mang chút thù oán nào, nhìn hai quả mâm xôi con sóc đang ôm trong tay kia, nước miếng chảy ào ào đầy đất.
Buổi tối, Phúc Bảo đến phòng con gái xem nàng ngủ có hất chăn hay không, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên giường nàng có thêm một vị khách ngoài ý muốn.
Không biết con sóc ban ngày đi theo từ lúc nào, lúc này đang ngủ bên cạnh Đậu Hoa, một người một sóc nhẹ nhàng hít thở, Tiểu Đậu Hoa không biết mơ thấy được ăn món ngon gì, thỉnh thoảng lại chép chép miệng một chút, sóc con bên cạnh nghe được động tĩnh Phúc Bảo đi vào, nhanh chóng cảnh giác, ngây thơ ngoan ngoãn nhìn nàng.
Cảnh tượng giống như đã từng quen biết này khiến Phúc Bảo không nhịn được có chút cay mắt.
Đây chính là gặp nhau theo một cách khác sao?
Có lẽ thật sự giống như nãi nãi nói vậy, dòng đời của bọn họ trải qua từng đợt sinh ly tử biệt, nhưng có lẽ lúc nào đó mà bọn họ không ngờ đến, họ lại có thể gặp lại nhau.
“Xương Sườn, ngươi đâu rồi, Xương Sườn.”
Sau khi con sóc không mời mà đến kia trở thành bạn ngủ chung giường với Đậu Hoa, nó liền thuận lý thành chương trở thành một phần ở Nghiêm gia, đồng thời cũng được Đậu Hoa đặt tên cho là Xương Sườn.
Tên là là dựa vào câu chuyện của Thịt Ba Chỉ, với Đậu Hoa mà nói, nhúm lông trên lưng nó cũng không khác gì lắm so với con sóc mập trên bức họa treo trong phòng mẫu thân, đương nhiên cũng sẽ đặt tên theo kiểu đó, mà trong các bộ phận của heo thì trừ thịt ba chỉ với lỗ tai heo ra thì nàng thích ăn nhất chính là xương sườn, vì thế sau khi đắn đo suy nghĩ mãi giữa hai cái tên Tai Heo với Xương Sườn, cưới cùng nàng quyết định dùng phương thức rút thăm xác định được cái tên Xương Sườn này.
Đoán chừng sóc con ngây thơ, vô tri cũng không biết được xương sườn rốt cuộc là cái gì, rất nhanh đã thích ứng được cái tên mới đẹp đẽ của mình.
Từ sau buổi tối ngày hôm đấy, trừ những lúc ngẫu nhiên đi theo mẹ con Phúc Bảo lên núi đưa thức ăn cho đám sóc với khỉ, sóc con Xương Sườn trên cơ bản đều ở lại Nghiêm gia, hơn nữa, cho dù bất luận là nó ở bất cứ cái cây hay nghĩ ngợi trong cái hang nào chứa thức ăn ở Nghiêm gia, chỉ cần nghe được Đậu Hoa gọi to cái tên này thì nó sẽ nhanh chóng chạy tới.
Có điều ở trong cái nhà này, nó cũng không phải là bảo bối độc nhất vô nhị của Đậu Hoa.
Đậu Hoa dần dần lớn lên, Phúc Bảo cũng nhận ra được đứa con gái này hình như kế thừa thể chất khiến cho động vật yêu thích của nàng.
Từ sau khi con gái ra đời, lúc hai mẹ con ở một chỗ, lực hấp dẫn đối với những động vật nhỏ tăng tới đỉnh điểm, toàn bộ đám chó mèo lưu lạc khắp trong thành đều trở thành khách quen trong nhà, rảnh rỗi không có gì làm liền chạy đến vây quanh nhà, chạy vào thăm người thân, cũng may của cải Nghiêm gia cũng phong phú, hơn nữa hai mẹ con Phúc Bảo và Đậu Hoa đều là người yêu động vật, luôn chuẩn bị cho chúng nó những món ăn ngon miệng, dần dần, những động vật nhỏ đó tới càng ngày càng nhiều, có một số con cũng giống như Xương Sườn, làm thành khách ở dài hạn trong nhà.
Thí dụ như hai con mèo vàng lớn Quất Phiêu Lượng với Quất Phú Quý.
Đậu Hoa ba tuổi, bởi vì ăn ngon, ngủ tốt, thân hình ngấn mỡ không những không giảm mà còn tăng, lúc này nàng đang gian nan dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình trèo qua cái thành cửa giống như cái lạch trời kia, cười khúc khích, hít thở hỗn hển.
Cái tay múp múp lau lau mồ hôi trên trán, mắt cong cong cười, nàng kế thừa từ mẫu thân Phúc Bảo đôi mắt hạnh nhân, đôi má lúm đồng tiền, còn có một làn da trắng nõn giống như đồ sứ thượng hạng, dưới ánh mặt trời giống như là phát sáng, cơ thể tản ra một mùi ngọt dịu.
Bởi vì ở nhà nên nàng mặc một chiếc váy nhỏ bằng vải sợi rộng rãi, thoải mái được mẫu thân may cho, trên đầu lại búi tóc thành hai cái nụ hoa nhỏ, dưới yêu cầu mãnh liệt của Đậu Hoa xinh đẹp, mỗi bên búi tóc lại cột thêm một đóa hoa nhỏ được xâu từ trân châu hồng nhạt, từ bông hoa lại có tua rua thả xuống, chuyển động theo từng động tác của nàng, xinh đẹp đáng yêu khiến người khác yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận