Nông Gia Lạc
Chương 142: Bán Thân
Không cần Phúc Bảo nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhóm người này đã quyết định chủ ý.
“Lần lượt từng “người”, đừng vội!”
Nhóm khỉ con luôn rất tinh quái, không cho chúng chỗ tốt chúng liền lười biếng, gây sự. Phúc Bảo hiểu rất rõ bản tính của chúng nó, vẫy khăn lụa hồng trong tay, khiến chúng ngoan ngoãn xếp hàng, đến lĩnh thù lao.
Hầu vương là lão đại của bầy khỉ, chắc chắn là con đầu tiên nhận được thức ăn ngon, cũng là con được nhận nhiều thức ăn nhất. Phúc Bảo đem 3 miếng bánh táo hình chữ nhật đặt vào tay nó, còn cho nó thêm một quả đào.
Mùa này không dễ có được quả đào để ăn. Đây đều là thành quả mà Phúc Bảo khuyên cha nàng dựng lều, xây dựng trang trại mùa đông. Bây giờ, ở bên ngoài, một quả đào tươi có thể bán hơn 500 quan, những người nhà có chút của cải cũng không phải tùy tiện có thể mua ăn được.
Quả đào này khiến hầu vương cảm thấy uy nghiêm của mình được khẳng định, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt bánh táo. Sau đó, một tay đưa quả đào lên cao, dưới ánh mắt cực kì ngưỡng mộ của những con khỉ khác, cắn một miếng, nhai ngon lành.
Giờ khắc này, hầu vương cảm thấy mình chính là con khỉ tỏa sáng nhất.
Mấy con khỉ nhỏ thèm ăn nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, nước miếng chảy đầy khóe miệng, muốn chạy lên liếm trộm một miếng của hầu vương, chỉ là bị nhóm khỉ mẹ ngăn cản.
Lúc sau, chuyện phân chia đơn giản hơn nhiều, mỗi con khỉ trưởng thành được hai miếng bánh táo, khỉ con được một miếng.
Thời tiết mùa đông giá rét, vật tư trên núi thiếu thốn rất nhiều, đám khỉ không thể tìm được trên núi nhiều thức ăn như ba mùa xuân, hạ, thu nữa. Có rất nhiều thời điểm, chúng nó chỉ có thể ăn lá và rễ cây để lấp đầy bụng, ngoài ra, chúng còn phải ăn xác của côn trùng.
Cứ ăn uống như vậy, không phải con khỉ nào cũng có thể thuận lợi mà vượt qua được mùa đông. Nhưng bây giờ có thể “bán thân” kiếm tiền, đám khỉ sẽ không bị đói bụng.
Có điều, Phúc Bảo vẫn nhớ kĩ, yếu kém thì sẽ bị đào thải, mạnh mẽ thì mới tồn tại, đây chính là chọn lọc tự nhiên. Cho nên hoạt động “Một ngày dạo chơi trong núi” phải cách 2 đến 3 ngày mới diễn ra 1 lần. Nàng cung cấp những thức ăn đó, có thể đảm bảo vào mùa đông thiếu ăn, nhóm khỉ con sẽ không vì đói khát mà chết, nhưng bọn chúng vẫn phải đi kiếm ăn như trước đây, không tới mức quên đi bản lĩnh sinh tồn ngoài tự nhiên của mình.
“Chi chi !”
Đội ngũ đang xếp hàng ngay ngắn, hầu vương bỗng ngừng động tác ăn bánh táo, chạy ra phía sau dãy hàng, một phát đánh bay một con khỉ mập lùn đứng cuối hàng.
Con khỉ bị đánh bay cũng không tức giận, kêu chi chi chít chít, cầm miếng bánh táo được chia cho, ảo não đi về phía các công tử, tiểu thư đang đứng. Nếu hôm nay biểu hiện tốt, không chừng lại còn có thể được chia thêm bánh táo.
“Chi chi!”
Hầu vương là một con khỉ trầm ổn, rất có khí khái của một vị vua. Làm xong mọi việc, nó ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi đến trước mặt Phúc Bảo. Bộ dạng chính là, nếu Phúc Bảo không khen thưởng, thì đúng là có lỗi với nó.
Cảnh tượng như vậy đã xảy ra vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến cho người khác ngạc nhiên vì trí thông minh của bầy khỉ.
Đám người Ngưu Thiết Hoa cũng có cảm giác như vậy, chứ đừng nói chi đám công tử tiểu thư hôm nay mới lần đầu lên núi. Ngay cả những nhũ mẫu và hạ nhân mà họ mang theo, cũng cảm thấy mấy lượng bạc này thật sự là quá rẻ để chứng kiến thứ đáng giá như vậy.
So với bầy khỉ nghịch ngợm khi được chia bánh táo, bầy sóc lại đơn giản hơn nhiều.
Bởi vì mùa đông, số lượng sóc ra ngoài hoạt động cũng không nhiều. Hơn nữa, vì để giảm bớt tiêu hao năng lượng, một đám chúng nó hành động vô cùng chậm chạp, giống như bị đè nặng nên tốc độ giảm 10 lần, thực sự giống như những con lười bám vào người. Nên mặc dù được chia cho nhân hạt thông đã lột sẵn, động tác ăn rất ngây ngô, ngu ngốc. Không như đám khỉ, chê bánh táo được chia cho không được nhiều, lại chui ra sau xếp hàng để nhận thức ăn lần nữa.
Nhưng phản ứng chậm chạp của bầy sóc mập, càng khiến cho các vị tiểu thư thêm yêu thích.
Bầy khỉ quá mức nhanh nhẹn, hơn nữa tính hoang dã khó thuần hóa, muốn chơi với bầy khỉ thì phải như đám công tử, có lá gan lớn, không có cố kị gì hết. Còn những tiểu thư yêu kiều, khi đối mặt với đám khỉ con đáng yêu, ít nhiều vẫn phải duy trì khoảng cách.
Bầy sóc thì không như thế. Thứ nhất, hình thể của chúng nhỏ nhắn, xinh xắn, khiến người khác không quá phòng bị, chưa nói tới hiện tại chúng nó còn hành động vô cùng chậm chạp, cho dù chúng nó có hành động tấn công gì, thì hạ nhân với người hầu bên cạnh cũng có thể kịp thời ngăn lại.
Số lượng bầy sóc cũng không nhiều lắm, điều này thật sự tạo thiện cảm với nhóm các tiểu thư. Mỗi người bọn họ đều tay bế lấy một con sóc, nhìn chúng nó dùng răng cửa lớn gặm nhân hạt thông, có thể giết thời gian rất nhanh.
Một canh giờ qua đi, hoạt động “Một ngày dạo chơi trong núi” ngày hôm nay cũng coi như là kết thúc. Trước khi đi, Phúc Bảo lấy những phần bánh táo còn sót lại trong sọt chia cho hầu vương, và mấy con khỉ cam chịu hy sinh “thân mình”, phối hợp với đám công tử kia để vẽ tranh. Những con khỉ được thưởng bánh reo hò chi chi, đảo qua đảo lại. Đối với chúng nó mà nói, vui vẻ chỉ cần đơn giản như thế.
“Con người không phải ai cũng tốt. Sau này nếu không phải là ta, không được ăn những thứ mà người lạ đưa cho. Nhất là những người cầm cung tiễn, vũ khí. Nhất định phải nhanh chóng chạy lên núi trốn, có biết không?”
Theo như lệ thường, Phúc Bảo còn dặn dò hầu vương, bầy khỉ cùng với đám sóc một ít lời khuyên. Ngàn vạn lần không thể để chúng nghĩ con người ai cũng tốt, ai cũng đều có thể gần gũi như vậy.
“Chi chi!”
Hầu vương vỗ vỗ ngực mình, ý bảo nó đã rõ rồi. Sau đó thân mật cọ đầu vào bụng mềm mại của Phúc Bảo, kêu “Chi” một tiếng, rồi mang theo bầy khỉ biến mất trong rừng núi.
Một con khỉ con động tác còn chưa đủ nhanh nhẹn, vất vả lắm mới ăn được nửa miếng bánh táo, nhưng lúc nó leo lên cây thì bị rớt xuống đất. Khỉ mẹ thấy thế, liền từ trên cây nhảy xuống, đem nửa miếng bánh còn lại nhét vào trong miệng, chẹp chẹp, ăn sạch sẽ. Sau đó ôm con khỉ con đang tuyệt vọng ở bên cạnh, đuổi theo đồng đội, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bầy sóc cũng tương tự như thế, Phúc Bảo kiểm tra không thấy sót thứ gì, rồi mới mang theo đám kim chủ xuống núi.
Sau khi tận mắt thấy đám kim chủ vào tiệm ăn của Thiện gia, Phúc Bảo mới phân chia tiền công hôm nay cho đồng đội của mình. Sau đó, mang theo số bạc còn lại, vui vẻ đi về nhà.
Số ngân lượng này, hơn một nửa nàng phải giao cho nãi nãi, bởi vì lúc trước đặt bánh táo ở tiệm ăn, tốn không ít bạc. Tuy đều là chuyện làm ăn của nhà mình, nhưng Phúc Bảo vẫn cảm thấy, chuyện tiền bạc cần phải rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận