Nông Gia Lạc
Chương 99: Sói Xám
Thiện Tuấn Hải tuyệt đối không thừa nhận, nương tử Tô Tương của hắn chính là bị hắn dùng phương thức này mà cướp đi.
“Sơn Sinh ca ca của con hiện tại rất bận rộn nha. Mỗi ngày đều phải làm việc liên tục. Còn nữa, không phải con đang chơi rất tốt với tiểu cô nương Ngưu gia, và tiểu cô nương của nhà mới chuyển đến thôn mình sao? Con gái đều muốn tâm sự chuyện thêu thùa may vá, tâm sự chuyện linh ta linh tinh, ở phương diện này, Sơn Sinh ca ca của con không có kinh nghiệm đâu.”
Nghe con gái nhắc tới Nghiêm Sơn Sinh, trong đầu Thiện Tuấn Hải lập tức phát ra cảnh báo. Hắn hạ quyết tâm, phải bắt đầu đề phòng tiểu tử Nghiêm gia mà hắn vốn yêu thích.
Thiện Tuấn Hải kiên quyết muốn đem hết tất cả những đứa con rể trong diện nghi ngờ, bóp chết từ trong trứng nước.
“Mấy ngày nay hình như có khá nhiều người vào thôn, hơn nữa, ai cũng hỏi thăm Thiện gia cả. Ta thấy mấy gia súc, gia cầm nhà Thiện gia còn chưa kịp nuôi, không lẽ sớm như vậy mà đã có người đặt trước rồi?”
Heo, gà, ngan, ngỗng trong thôn, nói dễ bán thì cũng dễ bán, mà nói khó bán thì cũng khó bán.
Người hiểu chuyện đều biết, đám gia súc gia cầm này, có 2 cách, muốn tiện lợi thì bán cho mối lái về nông thôn thu mua, nhưng tiền kiếm được chẳng bõ, mà bán cho những tửu lâu lớn hoặc nhà giàu thì có thể kiếm 1 cái giá không tồi.
Với gà mái mà nói, bán cho những mối lái xuống tận nông thôn thu mua, thì cũng chỉ được 60 tới 70 quan, nhưng mang lên chợ trấn trên hoặc huyện thành, thì có thể bán cao hơn 4 đến 5 quan, tích tiểu thành đại, phần lời này không coi là ít.
Mà trong tình huống bình thường, tửu lâu lớn với nhà giàu mua với giá cũng không khác biệt ngoài chợ lắm. Nếu Thiện gia có thể cung ứng một số lượng lớn cho những người này, chênh lệch giá không đơn giản chỉ là 1 con số.
Mặt khác, quy mô chuồng trại gia súc của Thiện gia không hề nhỏ, nếu chỉ tự mình bán lai rai, thì chắc chắn là một việc rất phiền toái. Nhưng nếu bây giờ nhận được đơn đặt hàng ổn định, áp lực về sau sẽ giảm đi không ít.
Trong nhà những hương thân phụ lão đều có đất đai, thôn trang, có thể khiến bọn họ không đi ăn rau quả với gia súc tươi sạch nhà mình, mà lại tốn tiền đi mua ở bên ngoài, chính là một chuyện vô cùng khó khăn. Mà những tửu lâu, tiệm ăn trên huyện thành kia, cũng có những mối hàng hóa cố định, thì dựa vào cái gì mà bỏ đi nguồn cung cấp quen thuộc, để mua hàng hòa của nhà các ngươi đây?
Bởi vậy, chuyện Thiện gia xây dựng chuồng trại vô cùng rầm rộ, nhưng về sau có thể kiếm được tiền hay không, thì không ai trong thôn có thể chắc chắn.
Mà mấy ngày nay, xe ngựa dừng trước cửa Thiện gia lại đông như kiến, khiến cho người trong thôn có dự đoán, nếu những người này thật sự tới tìm Thiện gia để trao đổi mua bán gia súc, gia cầm, sợ rằng lần này, Thiện gia thật sự kiếm được không ít.
Tuy Tưởng bà tử tuyên bố với bên ngoài đây là chuyện làm ăn của ông chủ Nghiêm, nhưng nếu Thiện gia không đạt được lợi ích gì, thì làm sao có thể lao tâm khổ tứ mà làm việc này chứ? Những lời này chẳng qua chỉ là để lừa kẻ ngốc thôi, ít nhất, sau này những lợi nhuận từ chuồng trại này, Thiện gia chắc chắn sẽ có phần.
Đây đều là những lời người trong thôn lén lút bàn tán. Có điều, dù họ suy đoán nhiều như vậy, nhưng lại không thể đoán ra, mối làm ăn này, người chi tiền nhiều nhất chính là Thiện gia.
“Đại nương, lão gia của chúng ta muốn tìm các ngươi, nói chuyện về việc mua gia súc và rau củ quả cho phủ chúng ta.”
Gần đến giờ cơm, sự yên tĩnh của Thiện gia bị phá vỡ bởi một chiếc xe ngựa vừa tới trước sân. Người vừa đến, không ai khác chính là người đã đến mấy ngày trước, quản gia trong phủ của Vương đại thiện nhân ở huyện thành. Như vậy, lão gia trong miệng hắn, chắc chắn là Vương lão gia Vương Ý.
Tưởng bà tử đang chuẩn bị cơm trưa, còn con trai, con dâu và lão gia trong nhà đều đang ở dưới chân núi, giám sát, phụ giúp xây dựng chuồng trại. Lúc này trong nhà cũng chỉ có 2 người, là bà và cháu gái nhỏ.
“Lão thái thái, làm phiền rồi.”
Về tuổi tác, Vương Ý so ra lớn hơn Thiện Tuấn Hải mười mấy tuổi, so với Tưởng bà tử lại trẻ hơn nhiều. Vóc người hắn đầy đặn, đúng tiêu chuẩn một người trung niên phúc hậu. Trên cổ đeo một dây chuyền vàng, mười ngón tay như nải chuối, đeo một chiếc nhẫn vàng có đính ngọc. Dưới ánh mặt trời, cả người toát lên phong thái của kẻ giàu có, thiếu chút nữa lóa mù mắt người nhìn.
Cái vị Vương đại thiện nhân này cũng là người có tiếng ở huyện Bá Giang. Đối phương là một bậc anh tài làm giàu, từ một người buôn bán nhỏ, đến giờ đã có hơn 10 cửa hàng cùng với một thương đội lớn. Những thứ này, đều là nhờ công lao của Vương lão gia đã mất, và của chính bản thân Vương Ý.
Hơn nữa, sau khi giàu có, cả hai người đều không quên cội nguồn. Xây đường, sửa cầu, quyên góp ngân lượng, xây dựng thiện đường, không việc gì không làm. Dần dần, cái danh hào Vương đại thiện nhân này, đã truyền qua hai đời cha con liên tiếp.
Duỗi tay không tát mặt người cười, đặc biệt là người tới nhà mình, dù sao cũng là đại thiện nhân được tôn sùng khắp huyện Bá Giang. Tuy Tưởng bà tử bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của đối phương, nhưng vẫn tươi cười mời người ta vào nhà.
“Lão thái thái, cháu gái của người thật hoạt bát, đáng yêu.”
Vương Ý là người làm ăn, lại còn là người làm ăn khôn khéo. Lúc vừa mới xuống xe, hắn đã nhanh chóng quan sát lão thái thái và tiểu cô nương Thiện gia đang ở trong sân kia.
Vương gia trở nên giàu có từ thế hệ của Vương phụ, khi Vương Ý còn nhỏ, cũng đã từng sống qua cuộc sống bần hàn. Khi đó Vương gia còn ở nông thôn, cho nên vẫn giữ một số tập tính của người nông thôn, coi trọng con trai, xem nhẹ con gái. Nhất là mấy cô cô của Vương Ý, luôn phải làm những việc nặng nhọc trong nhà, đến khi xuất giá, cũng chẳng nhận được chỗ tốt gì từ nhà mẹ đẻ giàu có.
Hiện tại, Vương Ý cũng không coi trọng những nữ nhi trong nhà mình, nhưng vì muốn dựa vào nữ nhi để mượn sức quyền quý, nên vẫn dạy dỗ, yêu thương bọn họ, chẳng qua, đều vì mục đích đạt được hiệu quả, lợi ích cao nhất. Còn phần tình yêu thương thật sự của người cha dành cho con, hắn đều trao cho các con trai.
Hắn để ý thấy, dù Thiện gia chỉ là một hộ nông bình thường, nhưng tiểu cô nương Thiện gia lại mặc một bộ đồ mới. Loại vải kia, màu sắc với hoa văn đều là loại mới nhất trong năm nay ở cửa tiệm của hắn, giá cả không tính là cao, nhưng những gia đình bình thường sẽ không nỡ mua sắm.
Có thể để một bé gái mặc đồ mới như vậy, có thể thấy được, thái độ của người trong nhà đối với cô gái nhỏ này không phải chỉ là coi trọng bình thường.
Bởi vậy, Vương Ý liền nghĩ ra cách bắt đầu câu chuyện với lão thái thái.
“Ha ha ha, cục cưng nhà chúng ta đúng là lớn lên rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận