Nông Gia Lạc
Chương 38: Thực Hiện Lời Hứa
Có điều, không có Thiện Tuấn Sơn, hắn không thể trực tiếp nói với đại tẩu những chuyện xảy ra ở huyện thành. Tính tình đối phương thế nào hắn còn không biết sao, nếu mà nàng biết được đại ca có ngoại thất, chỉ sợ trước tiên sẽ chạy thẳng lên huyện thành, tìm đại ca nháo đến long trời lở đất.
Cứ cho là đối phương chạy qua huyện kế bên trốn rồi đi, đại tẩu tìm không thấy người không nói, mà còn khiến Thiện gia bị người ngoài chê cười.
Hắn đã nhờ huynh đệ chú ý thật kĩ tửu lâu. Chờ đại ca hắn về, sẽ có người báo cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ tự mình trói người đem về, cho đại tẩu hắn câu trả lời thích đáng.
Cân nhắc tốt lợi hại, Thiện Tuấn Hải quyết định tạm thời giấu chuyện này đi, mà lúc ấy con trai hắn chưa chắc đã biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nó nói nhìn thấy đại bá có nữ nhân khác bên cạnh. Bởi vậy trước khi về nhà, Thiện Tuấn Hải cùng con trai đã quy ước, xem như chuyện ngày đó là bí mật giữa cha con bọn họ.
Thiện Phúc Đức cũng không để ý, không biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, rất có nghĩa khí huynh đệ, vỗ ngực chính mình đáp ứng, còn mượn chuyện này mà trục được từ cha một khoản lợi.
Nhìn trong tay Thiện Tuấn Hải đang xách gà quay Đức Ký, bánh hạt dẻ và bánh táo đỏ Ngũ Phương Trai, còn có kẹo đậu phộng và kẹo mạch nha của Từ Ký, đây đều là những khoản lợi hắn có được từ cha.
“Muội muội, muội muội !”
Chuyện đầu tiên Thiện Phúc Đức làm khi về nhà chính là tìm muội muội khắp nhà.
“Muội muội, ca ca rất nhớ muội.” Hai ngày không có ôm hôn muội muội bảo bối. Cho dù mấy ngày theo cha lên huyện thành, Thiện Phúc Đức vẫn được ăn sung mặc sướng, nhưng người cũng tiều tụy mà gầy một vòng lớn. Hắn cảm thấy đại khái như lời đường ca nói, một ngày không thấy như cách ba thu, suy nghĩ một chút, hắn đã không gặp muội muội sáu năm rồi.
“Muội muội, muội muội !”
Tìm được muội muội bảo bối đang ngồi hóng mát sau vườn, Thiện Phúc Đức vui vẻ dang hai tay, xách theo đống đồ ăn ngon chạy vào.
Cây trong huyện thành đều không có tiền đồ, không có đùi gà lớn cũng không có bánh ngọt ngon. Có điều cũng không sao, cha họ vẫn rất có tiền đồ, những thứ mà hắn hứa mua cho muội muội cha đều mua hết.
Bản thân hoàn thành lời hứa với muội muội, Thiện Phúc Đức càng kiêu ngạo. Đầu tiên là nhìn mặt muội muội, ôm thật chặt nàng, sau đó cật lực hôn lên mặt nàng vài cái, coi như là tự thưởng cho mình.
“Ô ô ô !”
Thiện Phúc Bảo cảm nhận được sự biến dạng của khuôn mặt do bị đè ép, không nói nên lời. Không chỉ thế, nàng còn cảm nhận được nước miếng của mình theo những động tác này mà có xu hướng tràn lan.
Tính tính, hiện tại, nàng không thoải mái, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự phiền não ngọt ngào này.
Thiện Phúc Bảo nhắm lại, cười dung túng cho ca ca cuồng hôn.
Nàng sẽ không thừa nhận, chính mình cũng rất nhớ ca ca ngây ngô của mình đâu.
Bởi vì chuyện của nhị phòng mà mấy ngày tiếp theo, không khí của Thiện gia lúc nào cũng nặng nề.
Thiện Tuấn Hà thật sự bị Vương Xuân Hoa làm tổn thương. Tốt xấu gì cũng là phu thê nhiều năm, tuy nói hai người lúc bắt đầu không vẻ vang gì, nhưng sống chung nhiều năm như vậy, hai người lại có chung ba đứa con, nói tình yêu thì hơi quá, nhưng tình thân thì vẫn phải có.
Bây giờ, tự dưng phát hiện nữ nhân chung chăn gối với mình lại là người có tâm địa ngoan độc, ai có thể chấp nhận được, huống chi lại là người hiền lành, nhu nhược như Thiện Tuấn Hà. Sự việc ngày đó, ảnh hưởng đặc biệt lớn đối với hắn.
Tưởng bà tử và Thiện lão gia cũng như thế. Nếu sớm biết hiện tại sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì lúc trước không nên nhân nhượng rước Vương Xuân Hoa về làm dâu, thà rằng bị người ta chửi mắng con trai mình hủy hoại trong sạch của một cô nương cũng không thể lơ mơ, hồ đồ, để xảy ra sự tình này.
Nghĩ đến ngày đó, con trai bà cũng là cứu người. Thấy Vương Xuân Hoa rơi xuống nước, cũng không thể không cứu, khi đó bên cạnh cũng không có bà tử nào, nếu trơ mắt nhìn nàng chết đuối, lại phải mang tiếng giết một mạng người.
Vốn không có gì sai, có trách thì trách người Vương gia đã bày ra cái bẫy này, trách Vương Xuân Hoa gả tới Thiện gia bọn họ còn muốn gây loạn cả nhà.
Hai vợ chồng già tâm tình không tốt, không khí trong nhà cũng trầm thấp. Lữ Tú Cúc xưa nay thích nhất cậy mạnh hiếp yếu, hiện tại cũng không dám lớn tiếng, chỉ dám ở trong phòng một mình cười trộm.
Toàn bộ người trong nhà, có thể vô tâm lớn tiếng ồn ào chắc cũng chỉ có hai đứa nhỏ Thiện Phúc Tài với Thiện Phúc Đức.
Từ nhỏ, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không, Vương Xuân Hoa luôn tự mình bồng bế Thiện Phúc Tài, hơn nữa lại dung túng, chiều chuộng đứa con trai này. Bây giờ nàng đột ngột rời đi, Thiện Phúc Tài tuổi còn nhỏ đương nhiên không thể thích ứng với sự thay đổi này, Thiện Tuấn Hà có thể dỗ hắn được một lúc, nhưng không phải lúc nào cũng dỗ được hắn.
Hầu như mỗi khi đêm đến, Thiện Phúc Tài đều bắt đầu khóc nháo, đòi mẹ, không tìm được mẹ liền khóc, khóc mệt lại ngủ, tỉnh ngủ lại tìm mẹ, lặp đi lặp lại, khiến cho cả nhà thần kinh suy nhược.
Chỉ có một lần ngoài ý muốn phát hiện, nếu đặt Thiện Phúc Tài ở cạnh Phúc Bảo, hắn sẽ ngừng khóc, lau nước mắt nói muốn chơi cùng muội muội, mọi việc mới đỡ hơn một chút.
Bởi vậy Tô Tương không tránh khỏi liên can, ngoài chăm sóc hai đứa con mình, lại phải chú ý Thiện Phúc Tài. Ngay cả buổi tối lúc đi ngủ, để đề phòng Thiện Phúc Tài nửa đêm tỉnh lại tìm không thấy mẫu thân lại khóc nháo, không thể không để Thiện Phúc Tài ngủ cùng Phúc Bảo trong phòng họ.
Cũng may là hai anh em họ này, đứa lớn nhất cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, cho dù nói ra cũng không phạm điều gì kiêng kị.
Tô Tương bị làm phiền cũng không lâu. Trẻ nhỏ vốn mau quên, Thiện Phúc Tài cũng chỉ mới ba tuổi, chỉ lạ lẫm lúc đầu, mấy ngày sau, ít khóc hơn, cũng không thường xuyên đòi mẹ, đến ngày thứ tư, hắn đã có thể yên ổn về phòng mình, ngủ cùng Thiện Tuấn Hà.
Còn Thiện Phúc Đức thì không giống đường đệ Thiện Phúc Tài, hắn đơn thuần không tim không phổi, căn bản không quá để ý chuyện nhị bá nương không ở nhà. Ban ngày hoặc là tìm bạn bè chơi, hoặc là chơi cùng muội muội, cuộc sống quá nhẹ nhàng, dễ chịu.
Hơn nữa, hắn vừa theo cha lên huyện thành, nhiều đứa trẻ trong thôn dù lớn như vậy cũng chưa từng ra khỏi thôn, ai cũng tò mò huyện thành như thế nào, liền xem hắn là trung tâm mà vây quanh. Đứa trẻ tự nhận sắp trưởng thành Thiện Phúc Đức càng thêm đắc ý, kiêu ngạo, không khí nặng nề trong nhà cũng không ngăn được hắn hồn nhiên nâng cao danh tiếng.
Mấy ngày trước trời mưa, hôm nay cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, Tưởng bà tử cùng hai con dâu đem chăn đệm bị ẩm trong nhà ra phơi. Mấy đứa nhỏ cũng tụ tập ngồi trong bóng râm hóng gió mát, người lớn thỉnh thoảng sẽ nhìn về chúng trông coi.
“Kưa !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận