Nông Gia Lạc

Chương 202: Nhờ Bà Mai

“Nương.”
Lữ Phù Dung kéo kéo tay áo cô ruột kiêm mẹ chồng mình. Bây giờ là lúc để xem náo nhiệt sao? Không nhìn thấy tam đường đệ Thiện Phúc Tài với tổ mẫu bên cạnh đều đang trừng mắt nhìn bà à?
Lữ Phù Dung rất hài lòng cuộc sống hiện tại. Tuy rằng Thiện gia đã phân gia, nhưng tam thúc với nhị thúc bên nhà cũ này vẫn như cũ, xem bọn họ là huynh đệ ruột thịt mà giúp đỡ. Tam thúc là người có tiền đồ rộng lớn. Nhị thúc tuy không có năng lực như tam thúc nhưng cũng đủ hiền lành, rộng lượng, cũng nhờ tam thúc giúp đỡ mà có được sản nghiệp như bây giờ. Thân thích như vậy, giao hảo còn không kịp, như thế nào mẹ chồng nàng lại có thể không thông, cứ muốn đi đốt nhà người ta? Đốt không thành chưa nói, còn khiến bản thân mình ăn đau chịu khổ!
Đại phòng bọn họ vốn dĩ đã yếu thế, mà ở thế hệ của phu quân nàng, đại phòng lại còn không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ. Không giống tam đường đệ nhị phòng, nhị đường đệ của tam phòng, đều có tỷ muội giúp đỡ. Cho dù Lữ Phù Dung không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho tương lai của con của nàng. Vốn dĩ, tình thân cứ qua mỗi một thế hệ thì lại nhạt nhòa dần. Ở thời của bọn họ không chịu quan hệ tốt một chút, đợi đến lúc con cái của từng người trưởng thành, cách mấy vòng quan hệ thân thích như vậy, làm sao có thể bền chặt gần gũi đây?
Lữ Tú Cúc có tâm xem náo nhiệt, nhưng không phải dạng ngu ngốc không hiểu thâm ý của nàng dâu thông minh nhà mình. Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, Lữ Tú Cúc liền ngậm miệng không nói nữa, nhưng ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa thì vẫn như cũ, không chịu thu hồi.
Nhiều năm như vậy, Tưởng bà tử cũng đã quen với tính cách của 3 đứa con dâu. Chỉ có con dâu út Tô Tương là khiến bà không cần phải lo lắng. Còn lại hai người, Lữ Tú Cúc và Vương Xuân Hoa tuy đối lập, nhưng đều khiến người khác chán ghét. Lúc này, thấy nàng ta đã im miệng, Tưởng bà tử cũng không muốn so đo với nàng ta nữa, để bà mai Hoa nhìn thấy lại bị chê cười.
“Ta với cha của Phúc Tài đã có cô nương vừa ý, chỉ là chưa kịp nói chuyện với đứa con dâu này, thật sự là không đúng dịp.”
Tưởng bà tử trợn mắt nói dối, Thiện Tuấn Hà là người hiếu thuận, vốn dĩ hắn không vừa ý cô nương Mao gia kia, lúc này nghe nương mình nói như vậy, cũng gật đầu với chuyện sắp xếp này, biểu hiện thành thật, khiến người khác vô cùng tin tưởng.
“Là cô nương nhà ai, sao ta lại không biết?”
Vương Xuân Hoa vô cùng nóng nảy. Cái nhà này, hoàn toàn chẳng coi nàng ra gì. Hôn sự của hai con gái lúc trước còn chưa tính, giờ là con trai của nàng, dựa vào cái gì mà người làm mẹ ruột như nàng lại không biết được người được chọn làm con dâu tương lai của mình là ai?
Vương Xuân Hoa tức giận, bất bình. Từ trước đến nay, nàng luôn thể hiện bộ dạng yếu đuối, nhưng lúc này lại trực tiếp làm trò trước mặt người ngoài, nóng nảy chỉ trích, chất vấn mẹ chồng bên cạnh.
“Sao có thể nói chuyện như thế với nương?!”
Nàng lớn tiếng, Thiện Tuấn Hà còn lớn tiếng hơn so với nàng.
Thiện Tuấn Hà rất muốn hỏi lại Vương Xuân Hoa, nếu nàng không phải người hồ đồ, người trong nhà sẽ gạt nàng ra một bên sao? Càng khỏi nói tới hiện tại, nàng lại còn liên hệ với người Vương gia nhà mẹ nàng, lo liệu hôn sự cho con trai. Thiện Tuấn Hà sợ đối phương sẽ không đầu óc, mà đem cháu gái của nàng rước vào cửa.
Dù sao, người Vương gia cũng không biết xấu hổ, ai biết có thể nghĩ ra chiêu trò nham hiểm gì, ép Thiện gia bọn họ không thể không nhận ủy khuất này.
Cho nên Vương Xuân Hoa tức giận, Thiện Tuấn Hà có thể hiểu được, nhưng không thể không thông cảm.
“Phúc Tài, Phúc Tài cũng là con trai của ta.”
Tính tình Vương Xuân Hoa chính là như vậy, đối phương áp chế nàng, thái độ nàng liền mềm mỏng. Nhưng cũng không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết oán trời trách đất, sau đó dồn hết cơn tức của mình lại, khiến mình tổn hại sức khỏe.
Vừa dứt lời, Vương Xuân Hoa liền ủy khuất mà chảy nước mắt. Bà mai Hoa đứng ở bên cạnh cực kỳ xấu hổ. Sự tình đã tới mức này rồi, hôn sự của Mao gia chắc chắn không thể nói tiếp. Nếu không, để nhị phòng Thiện gia vì chuyện này mà nháo đến loạn xạ, tính ra, chính là lỗi của bà mai Hoa nàng.
Hiện tại, Thiện gia nổi danh ở huyện Bá giang như là mặt trời ban trưa không thể che khuất, bà mai Hoa không muốn đắc tội với một nhà như thế.
“Hôn sự cháu trai út của ta còn chưa có quyết định, ta cũng không thể nói với ngươi người mà ta và cha của hắn vừa ý là cô nương nhà nào, tránh làm tổn hại tới thanh danh cô nương ấy. Chỉ là hôm nay, nếu ngươi đã tới, ta cũng không thể để ngươi tay không ra về, ta có một mối làm ăn, muốn nhờ bà mai Hoa ngươi giúp.”
Tưởng bà tử nhẹ nhàng nhướng mi, không để ý tới con dâu thứ hai đang ở bên cạnh sụt sịt, ủy khuất, mà chỉ tập trung nói chuyện với bà mai Hoa.
“Ngươi xem, hôn sự cháu gái út của ta với đứa nhỏ Nghiêm gia này, bây giờ cũng chỉ mới do trưởng bối hai nhà nói chuyện, phong tục lễ lạc gì đó vẫn chưa có. Phần lục lễ này, còn phải làm phiền bà mai Hoa ngươi.”
Lúc này, cho dù cha mẹ hai bên đã đồng ý, nhưng không thể bỏ qua bước làm mai, cầu hôn, còn có tam thư lục lễ, trong đó có rất nhiều bước không thể thiếu bà mai.
Bà mai Hoa nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, Tưởng bà tử nghĩ, để người ta đi lại tay không nhiều lần như vậy, chi bằng giao việc này cho bà luôn, cũng đỡ cho việc đối phương hai lần liên tiếp bị thất bại ở Thiện gia, mà đồn bậy bạ ra bên ngoài.
“Chuyện này cứ giao cho ta, đảm bảo vẹn toàn!”
Hoa bà tử còn tưởng lần này tay không mà về, không ngờ lại có chuyện tốt đang chờ bà. Trước giờ Thiện gia luôn bề thế, còn Nghiêm Sơn Sinh lại là con trai duy nhất của Nghiêm đồ tể, làm bà mai cho hai người, bạc nàng được thưởng chắc chắn sẽ không ít nha.
Nói xong một đống lời hoa mỹ, Hoa bà tử cũng thức thời không ở lại Thiện gia nữa. Bà còn phải đi chuẩn bị, bảo đảm chuyện mai mối cho hai nhà Nghiêm Thiện làm thật tốt, nhân tiện truyền bá một chút đại danh của bà mai Hoa bà.
“Lão nhị, vợ lão nhị, các người vào nói chuyện với ta.”
Bà mai đi rồi, Tưởng bà tử liền gọi Thiện Tuấn Hà với Vương Xuân Hoa, là có chuyện muốn bàn bạc riêng, không tiện để người khác nghe thấy.
Nhị phòng không gây ra náo loạn gì, khiến Lữ Tú Cúc có chút thất vọng, cũng may nàng vẫn cảm thấy Vương Xuân hoa ngu ngốc, trong tương lai chưa chắc gì nhị phòng đã không có trò hay để xem, lúc này mới vui vẻ hơn một chút.
Sau khi nhị phòng theo lão thái thái rời đi, nàng vốn dĩ muốn giữ vợ lão tam lại hỏi một chút về hôn sự của Phúc Bảo, nhưng mà tam phòng cũng không cho nàng cơ hội, sau khi Thiện lão gia cùng Tưởng bà tử rời khỏi nhà chính, cũng nhanh chóng về phòng của mình.
Lữ Tú Cúc muốn đi qua, thì bị con dâu thông tuệ của mình giữ lại, quay về phòng của đại phòng, thu dọn hành lý quay về nhà.
- Giải thích Tam thư lục lễ, từ khi hình thành lễ nghi hôn lễ đời Tây Chu, “Tam thư lục lễ” đã trở thành điển thức dân gian có giá trị lịch sử ở Trung Quốc . Thường có tam thư gồm có Sính thư là giấy viết thời gian định việc thành hôn, Lễ thư là giấy viết các việc làm khi hôn lễ cho nhà gái, viết số lượng và tên các lễ vật và Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức. Lục lễ gồm có: Nạp thái là lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ, Vấn danh là lễ hỏi tên tuổi, thân thế, Nạp cát là lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn, Nạp chinh là lễ nhận lễ vật, Thỉnh kỳ là lễ định ngày cưới, Thân nghênh là lễ rước dâu. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận