Nông Gia Lạc
Chương 175: Sự Việc Bất Ngờ
Tô Tương thấy con gái đi đứng tán loạn, nhịn không được mà khẩn trương nhắc nhở. Cô nương này của nàng, giống y chang con khỉ nhỏ. Có đôi khi Tô Tương nhịn không được mà nghĩ, sở dĩ mấy con khỉ trên núi yêu thích con gái nàng như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là vì chúng ngửi được hơi thở đồng loại trên người con gái nàng.
Nữ hài tử những nhà khác đều phải học nữ công gia chánh, đó là việc mỗi cô nương phải thông thạo. Nhưng cố tình cô nương nhà nàng lại khác, nữ công gia chánh dốt đặc cán mai, chỉ có thể thêu vài hình dạng căn bản, còn lại đều có thể từ hoa cúc mà thêu thành con cua. Cũng may, con gái nàng kế thừa tay nghề nấu ăn từ mẹ chồng, thậm chí, trò còn giỏi hơn thầy, lúc này mới làm Tô Tương đối với con gái thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực, đối với việc con gái thêu thùa may vá không xong, Tô Tương hoàn toàn có thể hạ quyết tâm trông nom và quản giáo thật tốt. Chẳng phải có câu, nghiêm sư xuất cao đồ sao? Tô Tương tay nghề thêu thùa tinh xảo như vậy, nếu thật sự muốn nghiêm khắc chỉ giáo cho con gái, Phúc Bảo cũng có thể kế thừa ba bốn phần tài nghệ của nàng, chưa nói đến việc xuất thần, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thêu nên hình nên dạng. Chẳng qua, Tô Tương là người mẹ dễ mềm lòng, bao nhiêu lần muốn hạ quyết tâm, nhưng đối mặt với sự làm nũng của con gái, liền vô phương chống đỡ, quân lính tan rã.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, Tô Tương chỉ có thể dung túng cho con gái tự do trưởng thành, cùng lắm thì tương lai cho con gái một phần của hồi môn dồi dào, dùng tiền bịt kín miệng lưỡi nhà chồng tương lai của nàng.
“Nương, con đói bụng, muốn ăn chè ngân nhĩ táo đỏ.” Phúc Bảo tùy tiện đưa ra một cái cớ, muốn đánh lạc hướng mẫu thân.
“Vừa vặn phòng bếp có ngâm sẵn ngân nhĩ, con đợi một lát, nương đi nấu cho con.”
Bởi vì trong nhà có thai phụ, mấy ngày nay trong phòng bếp luôn có nguyên liệu phù hợp với người ở cữ. Chè ngân nhĩ táo đỏ có thể giúp an thần, ngủ ngon, đối với phụ nữ ở cữ vừa là thức uống bổ dưỡng vừa là món ngọt tráng miệng.
Tô Tương nghĩ, nấu chè ngân nhĩ táo đỏ cũng không có gì là khó khăn, nấu một nồi to cả nhà đều có thể uống, nên không chút do dự, quay đầu đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nấu chè ngân nhĩ táo đỏ, cũng quên luôn ý định muốn kéo con gái lại để giảng dạy giáo điều tiết hạnh.
“A a a a!”
Trở về phòng mình, Phúc Bảo không nhịn được mà tháo giày, nằm xuống giường chăn dày cộm, vùi đầu vào chăn lớn, hét thật to.
Cộng thêm số tuổi của kiếp trước, cho dù kiếp này nàng bị cưng chiều như một cô bé, thì cũng không đơn thuần tới mức ngay cả tâm tư của mình cũng không nhìn ra được.
Nàng thật sự không nghĩ tới, chính mình ngay từ lúc muốn bắt đầu bồi dưỡng Nghiêm Sơn Sinh thành chồng tương lai của mình cho đến hiện tại, trong lúc mình không ý thức được, đã có tình cảm vượt mức tình bạn và tình thân đối với đối phương.
Kiếp trước của nàng chưa từng nói chuyện yêu đương, kiếp này lại yêu sớm như thế, Phúc Bảo vuốt ngực, tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Chi chi !”
Thịt Ba Chỉ bị Phúc Bảo gào khóc đánh thức, miễn cưỡng tỉnh lại từ cơn ngủ đông, bò tới nơi phát ra tiếng khóc, Thịt Ba Chỉ ghé sát vào gương mặt Phúc Bảo, dùng móng vuốt của mình sờ sờ như muốn trấn an cảm xúc nóng nảy của nàng.
“Thịt Ba Chỉ, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
Phúc Bảo vẫn là lần đầu trải qua cảm giác yêu đương nhăng nhít này. Hiện tại, nàng cũng không biết mình nên lấy cái dạng tâm tình gì lúc ở chung với Nghiêm Sơn Sinh.
“Chi chi !” Thịt ba chỉ nghiêng đầu, là một “người” chỉ muốn ở chung với tiểu bảo bối, trong tuổi đời ngắn ngủi của sóc chuột, nó chưa từng đi tìm một con sóc nào để làm bạn lữ, nên nó căn bản không thể hiểu được những gì Phúc Bảo nói.
Đối diện với đôi mắt ngây thơ, trong sáng, Phúc Bảo bất đắc dĩ, ôn nhu vuốt ve sống lưng của Thịt Ba Chỉ, vốn dĩ tâm tình còn đang nôn nóng, đã dần dần bình tĩnh lại.
Nàng quyết định, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao nàng cũng còn nhỏ, nàng vẫn chỉ là Bảo Bảo.
Tiểu cô nương lần đầu gặp vấn đề về tình cảm, vội tìm cho mình cái cớ hợp lý, thuận lý thành chương, làm con rùa rụt cổ, núp trong cái mai thật dày.
“Ầm ầm ầm !”
“Ầm ầm ầm !”
Hơn nửa đêm, thôn Bình Liễu hoàn toàn yên tĩnh, nến đã sớm tắt hết, toàn bộ thôn chìm trong giấc mộng đẹp. Đúng lúc này, một trận đập cửa dồn dập vang lên ở Thiện gia và mấy hộ nhà khác.
Bởi vì âm thanh bất ngờ vang lên, đa số các nhà trong thôn lại lần nữa thắp đèn lên. Cho dù là những nhà không bị gõ cửa. cũng không chịu được mà phải cử người mặc quần áo thật dày, mở hé cánh cửa, nhìn ra bên ngoài.
“Đại ca, đại tẩu, sao mọi người lại về đây được? Không phải nói cửa huyện thành đã bị phong tỏa rồi sao?”
Người ra mở cửa của Thiện gia là lão nhị Thiện Tuấn Hà, bởi vì hắn ở tây sương phòng, gần với cửa sân nhất. Lúc này, trong tay hắn còn cầm một cây đinh sắt lớn, bởi vì hắn lo lắng những người tới mang theo ý đồ xấu, nên mang theo đồ để phòng bị.
Mà lúc này, những người còn lại của Thiện gia cũng vừa ra tới, một gian cửa phòng được mở ra, mọi người đứng ở chỗ hành lang, mặc áo bông dày ấm, có chút e ngại với sự chênh lệch nhiệt độ trong ngoài, không dám bước ra khỏi cửa phòng, chỉ tò mò nhìn về phía một nhà Thiện Tuấn Sơn.
“Kể ra thì rất dài, ta và đại tẩu ngươi, còn có vợ chồng Phúc Tông đều sắp chết cóng rồi, trong nhà có nước ấm không, mau bưng lên đây.”
Mấy ngày này, đại phòng Thiện gia phải chịu không ít cực khổ. Ngày xưa, nhờ những thức ăn của tửu quán mà Thiện Tuấn Sơn luôn đầy đặn phổng phao, nhưng bây giờ lại gầy đi không ít, nhìn qua chỉ bằng hai phần ba trước kia, quần áo vừa người lúc trước bây giờ lại rộng thùng thình, phải dùng dây buộc lại cổ tay áo và vạt áo mới không bị gió lùa vào.
Phía sau hắn, phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của đám người Lữ Tú Cúc đã sớm bị lạnh đến tím tái, trên lông mày và lông mi còn bị kết băng, nhìn qua giống như là người tuyết đang hít thở.
Tình hình trước mắt có vẻ không ổn, Thiện Tuấn Hà cũng không đoái hoài tới việc hàn huyên nữa, nhanh chóng đưa người về phòng của mình.
Lò sưởi trong nhà chính đã sớm tắt, trừ chỗ ở của từng người ra, những nơi khác không khác gì hầm băng, với tình trạng hiện tại của bọn họ, đương nhiên không thể ở trong phòng lạnh lẽo được.
Tưởng bà tử và Thiện lão gia thay quần áo ấm, mang theo lò sưởi tay đến phòng của Thiện Tuấn Hà. Đám người Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn cũng muốn nghe thử tình huống ở huyện thành, bất đắc dĩ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, xuyên qua sân đi vào sương phòng phía tây.
Thật ra Phúc Bảo cũng muốn dậy, nhưng bị người lớn trong nhà ngăn lại, tính thêm cả Phúc Đức, đều bị cưỡng chế phải ở lại trong phòng mình.
“Chúng ta là trốn ra ngoài.”
Uống xong ngụm trà ấm áp, Thiện Tuấn Sơn thở phào một hơi, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận