Nông Gia Lạc
Chương 85: Thịt Ba Chỉ
Sóc mập chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng rùng mình một cái, lông toàn thân dựng đứng lên, bung thành một quả cầu nhung thật to.
“Chi chi!”
Sóc mập hướng về phía Phúc Bảo kêu một tiếng. Ý của nó chính là để cho nàng tiếp tục vuốt nó, chuyện nó rùng mình không liên quan gì đến việc bị nàng chạm vào.
“Sóc con, ngươi về nhà ta cùng ta nhé?”
Phúc Bảo nhẹ nhàng vuốt lưng sóc mập, thấy nó thoải mái nheo mắt lại, đôi lúc nàng vuốt chầm chậm, đầu nó sẽ cọ cọ vào tay nàng. Nàng càng quyết tâm, phải nuôi bằng được con sóc mập này.
“Ngươi đang bị thương, ta muốn mang ngươi về nhà ta. Đợi đến khi vết thương của ngươi chữa lành, nếu ngươi nhớ tới chiến hữu của ngươi, gia đình của ngươi, ta sẽ đưa ngươi quay về. Như thế có được không?”
Nàng vừa nói, vừa cố gắng làm một vài động tác để sóc mập có thể hiểu được. Sau đó, nhìn sóc mập với ánh mắt mong đợi, chờ đối phương trả lời.
Thấy cô bé đáng yêu chỉ tay vào bụng mình, sau đó lại chỉ về phía đường xuống núi, sóc mập cảm thấy mình có thể đại khái lý giải được ý tứ của cô bé đáng yêu.
Quả nhiên, cô bé đáng yêu của nó không giống với đám người đã cướp trái cây của nó rồi còn đánh nó.
Sóc mập bẹp một tiếng, nằm xuống đất, che đi chỗ bụng lúc nãy bị quả thông bắn trúng, làm ra vẻ bị thương không nhẹ.
Nó mặc kệ, dù sao nó cũng bị thương rồi. Nó muốn quang minh chính đại, ăn vạ cô bé đáng yêu của nó.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc đáng yêu của sóc mập, Phúc Bảo bật cười. Sau khi được sóc mập đồng ý để mình chăm sóc, nàng lấy khăn bọc nó lại rồi đặt vào giỏ tre.
Vốn dĩ dự định dùng giỏ tre để đựng rau dại và nấm, bây giờ, lại thành thứ tốt dùng để tiếp đón vị khách nhỏ.
“Ngươi có 5 sọc trên lưng, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Thịt Ba Chỉ.”
Phúc Bảo nghĩ, bây giờ nó đã là sóc của mình, sóc của mình đương nhiên phải có một cái tên thật vang dội.
Thịt Ba Chỉ không tệ, vừa ăn ngon, vừa dễ nhớ, lại còn rất hợp với hoa văn trên lưng của nó nữa chứ.
“Chi chi!”
Sóc mập cái gì cũng không biết, ngây ngô nhìn cô bé đáng yêu, vui vẻ kêu chi chi.
Nghiêm Sơn Sinh ở bên cạnh nghe Phúc Bảo đặt cho sóc quậy một cái tên dễ nghe như thế, liền cảm thấy con sóc này thuận mắt hơn rất nhiều.
Thịt Ba Chỉ không phải là loại thịt được bán chạy nhất ở tiệm sao?
Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, Phúc Bảo muội muội thật sự khiến người khác yêu mến, đặt cho sóc con một cái tên như vậy, đều có thể khắc sâu vào tâm trí của hắn.
“Phúc Bảo, ngươi định nuôi con sóc chuột này thật à?”
Lúc xuống núi, Ngưu Thiết Hoa không nhịn được hỏi Phúc Bảo.
Nhà nông không nuôi những con vật vô dụng, nuôi mèo để bắt chuột, nuôi chó để giữ nhà, nuôi gà, vịt, ngan, ngỗng để lấy trứng. Thiện gia cho dù yêu thương Phúc Bảo, nhưng chưa chắc đã đồng ý để trong nhà lòi ra thêm một miệng ăn.
Đặc biệt là sóc rất khó nuôi, số quả mà lần trước bọn họ mang xuống núi chẳng biết đủ để cho con sóc này ăn trong bao lâu, chờ tới khi ăn hết rồi, không lẽ lại vào thành mua thêm, phải tốn biết bao nhiêu tiền cho đủ.
Ngưu Thiết Hoa nghe mẹ nàng nói về việc Thiện gia phân gia, lại nghe nói sau khi phân gia thì nhà Phúc Bảo chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ, lại phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng ông bà, chỉ sợ là thật sự không đủ tiền để Phúc Bảo có thể nuôi dưỡng con sóc đâu.
“Đúng rồi.”
Phúc Bảo thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Lúc này, nàng đang mang sọt tre nhỏ, trong sọt tre là sóc chuột Thịt Ba Chỉ. Tay còn lại cầm chắc chiếc nón vốn dĩ phải đội trên đầu, bởi vì giỏ tre đã bị Thịt ba Chỉ chiếm đóng, nên bây giờ chiếc nón này được nàng dùng để đựng nấm rừng và rau dại.
“Nếu cha, nương ngươi không cho ngươi nuôi, thì ngươi cũng đừng ngoan cố có biết không? Bị người lớn đánh sẽ đau lắm đó.”
Ngưu Thiết Trụ - ca ca của Ngưu Thiết Hoa, ở bên cạnh, nói chen vào, vừa nói vừa xoa mông của mình theo bản năng. Hẳn là không lâu trước đây mới vừa bị đánh qua, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
“Cha, nương sẽ không đánh ta đâu.”
Phúc Bảo rất tin tưởng điều này, nàng đáng yêu như vậy, sao cha mẹ có thể nỡ lòng nào đánh nàng.
“Trước khi bị đánh, ta cũng tưởng như vậy.”
Ngưu Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn trời, có chút ưu sầu nói. Trên thực tế, việc hắn bị cha mẹ đuổi đánh khắp thôn không phải chỉ 1 đến 2 lần. Trong thôn, những đứa nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh, hầu như đều không thể thoát khỏi tuổi thơ ấu như vậy.
“Các ngươi yên tâm đi.”
Được mọi người quan tâm, Phúc Bảo thực sự rất cảm kích. Có điều, nàng cũng rất tin tưởng cha mẹ nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng để nàng nuôi dưỡng Thịt Ba Chỉ.
Sau khi chia tay các bạn nhỏ trong thôn, Phúc Bảo và Nghiêm Sơn Sinh sóng vai nhau đi về phía Thiện gia.
“Lão gia, đã điều tra được. Cửa hàng cung cấp nguyên liệu cho tiệm ăn kia, là tiệm thịt heo Nghiêm Ký ở trấn trên.”
Phía sau cánh cửa huyện nha, một nam nhân trung niên chất phác, khôn khéo đi đến thư phòng, nói với nam tử mặc quan phục Huyện lệnh.
Nam nhân này chính là người vừa đến huyện Bá Giang không lâu, Huyện lệnh Vinh Tín.
“Ồ, nhanh như vậy mà đã tra ra?” Trước đó vài ngày, Vinh Tín vừa mới tiếp nhận công vụ của huyện nha, hơn nữa lại phải tiếp kiến thân hào địa phương, căn bản không có thời gian để đi điều tra nơi xuất ra thứ thịt heo mà hắn rất hứng thú kia.
Vất vả mấy ngày đem công vụ bị dồn lại giải quyết phần lớn, Vinh Tín cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thời gian để nghiên cứu mỹ thực mà hắn có hứng thú.
“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Bởi vì lúc trước, tiệm ăn đó có tìm vài tiệm thịt heo để làm nguồn cung cấp, cuối cùng tiệm thịt Nghiêm Ký được chọn. Chuyện này, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm mấy tiệm thịt heo ở nội thành với mấy tiệm lân cận, là sẽ biết.”
Quản gia cung kính nói. Ông vốn cùng thiếu gia từ kinh thành về đây, bởi vậy, đối với sở thích của thiếu gia, ông hiểu rõ như lòng bàn tay. Ban đầu khi đi điều tra, lại có được kết quả rất dễ dàng, khiến ông lo lắng không biết có phải có âm mưu gì hay không. Sau đó, còn phải chờ thêm mấy ngày, quan sát chủ tiệm Nghiêm gia đưa thịt đến tiệm ăn, trên đường cũng không gặp người khác đưa thịt đến, ông mới khẳng định những gì mình điều tra được đề là sự thật, không thể nghi ngờ.
Nghe quản gia nói xong, Vinh Tín nghĩ, xem ra ở huyện thành này, đúng là không có ai có đầu lưỡi nhạy bén như hắn, biết được món thịt kho tàu kia hấp dẫn mê người như vậy, đều hoàn toàn nhờ vào thịt heo được chọn quá xuất sắc.
Nói chứ, huyện thành làm gì có ai có kiến thức rộng rãi như tiểu thiếu gia của Quảng Lăng hầu phủ như hắn, lúc ăn không thể nhận ra được sự khác biệt nhỏ nhặt cũng là chuyện bình thường. Có lẽ cũng bởi vì như vậy, nên từ xưa đến nay, làm gì có ai nghĩ tới chuyện động tay động chân đến nguồn hàng nhập vào, mà chỉ đánh chủ ý lên tay nghề của đầu bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận