Nông Gia Lạc

Chương 37: Về Nhà

“Tam cô gia đã trở lại, khách quý, khách quý.”
Vương lão thái cách xa đã thấy con rể và con gái đang cùng đi về nhà mình, nghĩ trong nhà hiện giờ đang không có gì ăn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tuy lúc trước Vương gia với Thiện gia tranh cãi ồn ào trong tiệc tẩy tam của Thiện Phúc Bảo, nhưng Vương Xuân Hoa là con gái của bà, dù thế nào cũng không thể từ mặt. Đứa con gái này vụng về dễ lừa, nói mấy câu liền ngoan ngoãn đem tiền ra. Vốn dĩ bà còn nghĩ khi nào nhờ người nhắn con gái về nhà một chuyến, để kêu nàng đưa tiền, không ngờ đối phương lại tự động về đây. Trong tay con rể còn xách theo một cái bao lớn, không biết có phải mang theo đồ tốt về để hiếu kính bà hay không.
Nghĩ như vậy, Vương lão thái liền vui vẻ hớn hở, tiến lên, chờ khi họ vào thì thấy, hình như có cái gì không đúng. Không giống như bà tưởng tượng, vẻ mặt con gái xám xịt, đầu bị thương, miệng vết thương đã khép lại, máu khô đọng bên ngoài.
Mà mặt Thiện Tuấn Hà không có biểu tình gì, chỉ có thể từ thái độ lãnh đạm của hắn nhìn ra được, chuyến này hắn cùng Xuân Hoa trở về, dường như không phải chuyện tốt.
“Cô gia, con với Xuân Hoa, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Vương lão thái trong lòng cả kinh, cũng không để ý vết thương trên đầu của con gái, hoảng hốt chạy về phía con rể tốt Thiện Tuấn Hải.
“Ta cùng Xuân Hoa không thể tiếp tục sống cùng nhau nữa, hành lý của nàng, ta đã thu dọn xong, đều ở đây cả.”
Dọc đường đi, Thiện Tuấn Hà đã suy nghĩ cẩn thận. Chuyện hắn và Vương Xuân Hoa không thể dễ dàng mà chấm dứt. Chưa nói tới việc họ có ba đứa con, chính là nói chuyện hắn bỏ vợ với lý do như vậy, ở trong mắt người ngoài, e là không có chỗ đứng.
Có rất nhiều người sau khi xuất giá cũng sẽ chu cấp cho nhà mẹ đẻ, nhưng các nàng ấy không gan bằng Vương Xuân Hoa, dám đem nhiều như vậy cho nhà mẹ đẻ. Mà ở nông thôn, coi trọng con trai, không thèm để ý con gái, là một chuyện hết sức bình thường. Đừng nói Vương Xuân Hoa chỉ là uy hiếp con gái đem bán, ở trong thôn, cũng nhiều người đem bán con gái, người khác cũng chỉ có thể thay con gái họ tiếc hận, sau đó sau lưng trách mắng những gia đình đó nhẫn tâm, tàn nhẫn mà thôi.
Mấy hành động này của Vương Xuân Hoa cùng lắm là bị người khác trách mắng vài câu chứ không tới nỗi bị hưu bỏ, huống hồ nàng còn sinh tôn tử cho Thiện gia. Bởi vì điểm này, nếu nàng không làm ra chuyện gì tày đình thì hắn muốn bỏ nàng, cũng sẽ khó nói chuyện với họ hàng bên kia.
Suy nghĩ điểm này thật cẩn thận, Thiện Tuấn Hà ném cái túi trong tay xuống đất, sau đó đẩy Vương Xuân Hoa về phía Vương lão thái, lập tức quay đầu rời đi.
“Sao lại thế này? Đại Hà, Xuân Hoa làm sai cái gì mà ngươi đem nó trả về nhà mẹ đẻ, đúng là xem Vương gia ta như không có ai sao.”
Vương lão bà không kiềm chế được, nếu mà đứa con gái này thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ thì sau này bà biết đòi tiền ai?
“Người hỏi thử nàng đã làm sai cái gì, nếu mà các người muốn náo loạn thì cứ tới tìm ta, tới một người, ta tiếp một người.”
Hắn thật sự không để trong lòng mấy vị anh vợ hèn nhát kia, những người đó nếu thật sự dám tới nhà làm loạn, một mình hắn cũng đủ để hù cho bọn họ trở về.
Đối với biểu hiện hung hăng của con rể, Vương lão thái bị dọa lùi về sau mấy bước, đây mà là cô gia ôn hòa, tốt tính nhà bà sao?
Thấy vậy Vương lão thái cũng không biết nói gì. Bà hung hăng trợn mắt nhìn đứa con gái ngu ngốc bên cạnh. Rốt cuộc nó đã làm gì mà khiến cô gia trực tiếp đuổi nó về nhà, chẳng lẽ là ăn trộm? Trừ chuyện đó ra, Vương lão thái cũng không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến người hiền lành như Thiện Tuấn Hà nổi giận.
Nghĩ vậy, Vương lão thái cũng không rảnh đuổi theo Thiện Tuấn Hà, bà ngồi xuống thu nhặt đống đồ trên mặt đất, rồi hung hăng véo người Vương Xuân Hoa vài cái, sau đó hung tợn xách lỗ tai nàng kéo vào trong nhà.
“Mỡ heo bịt hai đầu gậy, không nghĩ tới đang sống sung sướng, lại bị người ta đuổi về nhà, được nha, có phúc không hưởng, để coi ta lột da ngươi thế nào.”
Cảm nhận được những chỗ bị véo trên người đau đớn, nóng rát, Vương Xuân Hoa lập tức tỉnh táo, nghĩ đến cảnh chút nữa sẽ bị hành hạ, răng run lập cập, mặt trắng không chút máu.
“Về rồi?”
Khoảng cách hai thôn không gần, chờ Thiện Tuấn Hà tiễn người trở về thì trời đã tối, trong nhà đã dọn cơm chiều, đang chờ ăn.
“Vâng.”
Thiện Tuấn Hà có chút trầm mặc, nhìn con trai đã ngủ trưa dậy, khóc nháo đòi mẹ, ồm ồm lên tiếng, sau đó bế con trai trong ngực mẫu thân, ngồi xuống, đút cơm cho hắn.
Đây là việc làm của Vương Xuân Hoa, đối với đứa con trai bảo bối này, nàng không muốn để người khác chăm sóc.
Tuy rằng không có mẫu thân, nhưng Thiện Phúc Tài cũng thân thiết với người cha Thiện Tuấn Hà, khóc lâu như vậy , hắn cũng thấy mệt, được cha ôm vào ngực, dần dần yên tĩnh, vừa nức nở, vừa ăn cháo trứng gà.
Hôm nay Thiện Phúc Tông về nhà vốn là chuyện vui của cả nhà, nhưng cuối cùng cả nhà lại không vui vẻ nổi.
Thu dọn chén đũa cùng đệ muội xong, Lữ Tú Cúc bực bội đi về phòng mình.
Hôm nay thằng con hào phóng của nàng đem bánh hoa quế dọn ra, không biết còn dư lại nhiều hay ít. Nàng phải tìm một chỗ để giấu đi, không thể để con trai vung tay, nàng còn chưa ăn đã, toàn làm lợi cho người khác.
Bánh đó là học sinh của cha nàng đưa tới phủ thành, mẹ nàng thương nàng, cho nàng một hộp nhỏ, nàng không dám ăn, để dành cho con trai và phu quân.
Đếm số lượng bánh trong hộp, mất hai khối, còn lại sáu khối.
Lữ Tú Cúc nghĩ, vừa đủ để con trai và phu quân mỗi người ba khối, cũng không biết Sơn ca có nhận được đồ mà nàng gửi lão tam đem cho hắn hay không, còn tờ giấy nhỏ kia, không biết đối phương có nhìn thấy hay không.
Nghĩ vậy, Lữ Tú Cúc nhịn không được đỏ bừng mặt, đem hộp bánh giấu cẩn thận, nằm trên giường, đắp chân, tưởng tượng sau khi phu quân trở về có thể làm được những chuyện xấu hổ không thể nói với người ngoài.
Lúc này nàng chưa có nghĩ tới chuyện, vừa rồi còn chê cười nhị phòng, không lâu sau, nàng sẽ trở thành trung tâm của sự “cười nhạo”, chuyện cười này đưa tới gió bão, so với sự việc của nhị phòng thì lớn hơn rất nhiều, dường như có thể phá hủy hết hạnh phúc hiện tại của nàng.
“Những gì cha nói với con, con hiểu chưa, chuyện của đại bá mà chúng ta nhìn thấy ở huyện thành, không được nói với ai.”
Trên đường về nhà, Thiện Tuấn Hải bế nhi tử, dặn dò kĩ lưỡng.
Hắn vẫn coi trọng đại ca, hẹn sẽ cùng nhau về nhà, đối phương lại lấy cớ giúp chủ nhân sang huyện bên tính toán sổ sách của mấy tửu lâu dưới trướng, muốn né tránh. Theo lời tiểu nhị trong tiệm, chỉ sợ dăm bữa nửa tháng cũng chưa về.
Chỉ sợ hắn đã sớm lên kế hoạch tốt, trước khi đi còn không quên dọn nhà của ngoại thất kia, làm Thiện Tuấn Hải tốn công vô ích.
Huyện thành rộng lớn, Thiện Tuấn Hải đã nhờ bằng hữu của mình chú ý, ngay cả huyện kế bên, hắn cũng nhờ vả tìm người. Hắn không tin, Thiện Tuấn Sơn có cái bản lĩnh thông thiên, đem một người sống giấu đi.
Cho dù có thì hắn cũng không thể trốn tránh cả đời mà không về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận