Nông Gia Lạc
Chương 222: Cá - Lúa Nước
Thực khách bên cạnh nói giúp cho Phúc Bảo. Người chưa từng tới tiệm ăn Thiện gia, nghe được những lời này, đều cảm thấy chủ quán đang khoác lác, nhưng những khách quen, thường xuyên tới tiệm để được ăn những món ngon, thì cảm thấy những lời này của Phúc Bảo, không thể có lời nào đúng hơn.
“Thật?”
Lão nhân vừa tới kia cảm thấy cực kì hứng thú.
Tuy rằng ông hiếm khi tới những tiệm ăn như thế này, nhưng ông cũng biết rõ, những tiệm ăn bình thường đều sẽ không thiếu đậu phộng luộc, rau trộn và vài món ăn vặt khác, chuyên dùng để ăn kèm, nhắm rượu.
Mấy món này căn bản không cần phải có tay nghề nấu nướng cao, cũng không thể gọi là mỹ vị gì, làm sao có thể xem là món ăn đặc sản đây?
“Khách quan, măng tây trộn của ngài tới đây.”
Tiểu nhị từ sau bếp mang thức ăn ra, trong khay là một dĩa măng tây trộn, màu sắc xanh mướt, nhìn cực kỳ tươi non.
Hắn mang phần món ăn này, đến đặt trên bàn vị thực khách vừa giúp Phúc Bảo nói chuyện, sau đó cung kính lui ra, chuẩn bị ra sau bếp mang món ăn của khách nhân khác lên.
“Ngài xem, cứ như món măng tây trộn này, nếu là ở cửa tiệm của nhà khác, sẽ không có được hương vị như thế này.”
Vị thực khách kia dùng đũa, gắp một miếng măng tây thái lát, sau đó sung sướng đưa vào trong miệng.
“Đồ ăn của thôn Bình Liễu vốn tươi ngon, mà trong tiệm ăn này, lại chính là rau dưa mà Thiện gia trồng trọt, càng là món ngon kiệt xuất. Ngươi đừng thấy măng tây này nhìn qua bình thường, chúng rất non, giòn, tươi rói. Chỉ cần dùng ngâm muối một chút thôi, hương vị đã cực kỳ xuất sắc. Còn có dầu mè này, ngươi là người ở địa phương khác nên không biết đó thôi, loại dầu này được ép từ những hạt mè ngon nhất mà Thiện gia trồng cẩn thận trên mảnh đất tốt nhất của mình, thơm nồng, bóng bẩy, kết hợp với măng tây, tuyệt không thể tả.”
Nói xong, người nọ chép miệng một cái, lại gắp một đũa măng tây, cho vào miệng.
“Ta còn có một phần thịt chiên giòn sốt chua ngọt, cùng với gà xé cay nữa. Thịt chiên giòn sốt chua ngọt này, chua ngọt cực kì vừa miệng. Còn cả gà xé cay nữa, vị cay và hương thơm có nó ư, chẹp, có thể ăn liền một lúc ba chén cơm lớn, chẹp chẹp...”
Thực khách nhắm hai mắt, gật gù đắc ý nói, sau đó hướng về lão nhân nháy mắt ra hiệu: “Những món mà ta vừa nói, đều là những món bình thường trong tiệm. Những món khác sẽ còn ngon hơn nữa. Nếu lão gia ngài có thời gian, mấy ngày này hãy dứt khoát ăn toàn bộ những món ăn của Thiện gia một lần đi. Đợi tới khi ngươi tự mình ăn, thì mới biết lời của ta nói không hề sai.”
Nói xong, hai món còn lại của hắn cũng vừa lên tới.
Món ăn cuối cùng được mang lên là gà xé cay, lớp mỡ nóng bỏng, bóng loáng, bởi vậy, hương vị hết sức đặc biệt. Một mùi thơm cay nồng của tiêu, xông thẳng vào khoang mũi của người.
Ánh mắt lão nhân sáng lên vài phần. Đối với ông mà nói, mỗi ngày ăn uống chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của thân thể, ngày nào cũng ăn những món trân quý, khiến ông không còn hứng thú ăn uống.
Không nghĩ tới, ở cái thôn trang xa xôi không tính là giàu có này, khi đã vài chục tuổi, ông lại lần nữa cảm nhận được cảm giác mong chờ món ăn ngon.
“Tiểu cô nương, cho ta một phần cơm giống như của vị khách kia. Với lại, dựa theo khẩu vị của ngươi, cho ta một phần cá, một phần canh, không câu nệ cách làm.”
Lão nhân quay sang phía Phúc Bảo gọi món. Mặc dù là ở trong tâm thế gấp gáp không thể chờ nổi nữa, nhưng lời nói vẫn đâu ra đấy.
“Lão gia.”
Một nam nhân trung niên thân hình mảnh khảnh, trắng nõn, đứng sau lưng lão nhân, nhỏ giọng nói thầm một câu, nét mặt mang vẻ khẩn trương.
“Không sao.”
Lão nhân lắc lắc đầu, nam nhân trắng nõn kia cũng lập tức không dám hé răng nữa.
Phúc Bảo tính giá xong, thu số bạc mà nam nhân trắng nõn kia đưa cho, sau đó đi về phía bếp, gọi món. Tiểu nhị dẫn những người này, đi lên sương phòng ở lầu hai.
Nàng cảm thấy, nam nhân trắng nõn kia có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra thân phận của đối phương.
Theo lý, nàng cũng không thể nào quen biết người hầu của nhà người ta chứ nhỉ?
Phúc Bảo lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện phức tạp như thế này, lại cười tủm tỉm mở ngăn kéo ra, nhìn số bạc hiện có mà tâm tình cực kì sung sướng.
“Tiểu cô nương, lão gia chúng ta mời ngươi sang bên đó, nói cho người biết nguồn gốc của những món ăn kia.”
Sau một nén nhang, những món ăn mà lão gia xa lạ kia gọi đều đã mang lên đủ. Phúc Bảo đang tiếp đón những khách nhân khác, thì thấy thị vệ hầu hạ bên cạnh lão nhân đi xuống lầu, mời nàng qua đó.
“Phúc tử, ngươi ra tiếp đón quan khách đi.”
Phúc Bảo nghĩ, vị lão nhân kia lai lịch bất phàm, vị khách quý như vậy, tốt nhất là không nên đắc tội. Vả lại, thái độ của người ta cũng thân thiện, lịch sự phái người tới mời, mà nàng là tiểu chủ nhân của tiệm ăn, xác thật cũng nên qua đó xem một chút.
Vì thế, sau khi gọi tiểu nhị sau bếp ra tiếp khách giúp, Phúc Bảo liền đi theo thị vệ lên lầu.
Bên trong phòng, nam nhân mảnh khảnh, mà vừa nãy giống như không muốn vị lão nhân kia ở lại dùng bữa trong tiệm ăn Thiện gia, đang từ mấy món ăn trên bàn, lấy ra mỗi thứ một ít, sau đó để lên trên một cái đĩa sạch.
Phúc Bảo cho rằng cách thức ăn uống trong phủ của đối phương có phần cầu kì, lại không ngờ, người nọ sau khi lấy thức ăn xong, sắc mặt lại điềm nhiên đưa lên miệng mình, chứ không phải đưa tới trước mặt vị lão nhân kia.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, giống hệt cảnh tượng thái giám thử độc cho hoàng đế mà trên phim về cung đình hay chiếu.
Mắt trái của Phúc Bảo giật liên tục. Nàng ngẩng đầu nhìn lão nhân đang ngồi ở trung tâm, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, tim đập thình thịch.
“Món cá này có lai lịch như thế nào vậy? Ta ăn vào, thấy thịt vừa mềm mịn lại có chút ngọt, không có vị tanh của cá sông.” Tông Khánh Đế chỉ vào món canh cá hầm cải chua, tò mò hỏi Phúc Bảo.
Cái gọi là dưa chua, chính là phương pháp bảo quản rau củ mà bá tánh bình thường dùng để cất giữ qua mùa đông. Đối với vị hoàng đế mà quanh năm suốt tháng đều có thể ăn rau dưa tươi ngon đến ngán, thì đây quả thật là một món mới lạ.
Ở bên trong hoàng thành, những ngự trù không ai dám dâng những món ăn giản dị thế này lên hoàng đế. Mà cho dù có dâng lên, thì trên một bàn đầy ắp những món ăn trân quý được nấu nướng kĩ lưỡng, hoàng đế lại chưa bao giờ nếm qua hương vị của dưa chua, chưa chắc ngài ấy đã nếm thử món ăn có vẻ ngoài vô cùng bình thường kia.
Có điều, nếu nói dưa chua chỉ khiến hoàng đế ngạc nhiên, thì cá - thành phần chính trong món này, lại càng khiến hoàng đế kinh hỉ.
Là người đứng đầu trong thiên hạ, cả đời Tông Khánh Đế đã nếm qua không ít trân tu mỹ thực. Cá dùng làm nguyên liệu để nấu nướng, cá sông, cá hồ, cá biển, dường như chưa có loại nào mà ông chưa từng nếm qua.
Đối với Tông Khánh Đế, hương vị của cá biển chính là ngon nhất, nhưng thôn Bình Liễu lại không giáp biển, một tiệm ăn nhỏ nằm trong thôn trang, đương nhiên không có khả năng có được cá biển tươi sống, cho nên, món cá mà ông vừa khen không dứt lời kia, nếu không lầm thì có thể là cá sông.
Chẳng lẽ tay nghề của đầu bếp ở thôn nhỏ này đã đạt tới trình độ đỉnh cao, đến nỗi ngự trù của ông cũng không thể sánh bằng?
“Lão nhân gia ngài quả là tinh ý.”
Cũng không biết suy đoán của mình có chính xác hay không, dù sao, chụp cái mông ngựa cũng không có gì là sai trái.
Phúc Bảo chỉ vào món canh cá hầm cải chua, giải thích: “Đây là cá trắm cỏ, chỉ có duy nhất ở thôn chúng tôi. Bình thường, chúng được nuôi ở ngoài ruộng lúa, ăn sâu bọ, bông lúa và cỏ dại để lớn, so với cá sông thì thịt mềm mịn hơn, hương vị cũng thơm ngon hơn.”
“Ruộng lúa cũng có thể nuôi cá à?”
Tông Khánh Đế đặt đũa xuống, tinh thần lập tức nâng cao.
“Vâng ạ.” Phúc Bảo cũng không giấu giếm. Trên thực tế, chuyện này chỉ cần đi hỏi thăm người trong thôn là sẽ biết.
Thiện gia có tổng cộng hai mươi mẫu ruộng lúa nước, trong đó, có 8 mẫu Phúc Bảo dùng để thử mô hình cá - lúa nước. Có điều, đối với mô hình nuôi cá này, kiếp trước Phúc Bảo cũng chỉ nghe thoáng qua, chứ chưa từng ứng dụng vào thực tiễn bao giờ, sau hai lần thất bại, đến lần thứ ba vừa gieo trồng lúa nước vừa thả bầy cá, thì mới thành công.
Phân mà cá thải ra, có thể bổ sung chất dinh dưỡng nuôi cây; mà bông lúa nước cùng với thủy sinh vật trong nước ruộng, lại là nguồn dinh dưỡng tốt nhất đối với cá.
Hai lần đầu thử nghiệm, Phúc Bảo còn chưa hiểu rõ tập tính của loài cá này, khiến cho mầm lúa chưa kịp trổ lên cao, đã bị bầy cá gặm sạch như đám cỏ khô, đồng thời, cũng bởi vì số lượng cá thả vào quá nhiều, cũng làm cho bầy cá chết không ít.
Sau khi rút kinh nghiệm, Phúc Bảo thử thả bầy cá vào mương trước, sau đó dùng cọc trúc cọc liễu cắm thành hàng rào ngăn cách, đợi lúa trổ mầm đủ cao, không còn non yếu nữa, mới thả bầy cá ra.
Ngoài ra, mỗi ngày, nàng đều định kì thả lục bình, cỏ xanh hoặc vỏ trấu xuống ruộng lúa, đảm bảo cho lũ cá con trong ruộng sẽ không vì đói mà ăn sạch mầm lúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận