Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 296: Ai đang nói cô

Chương 296: Ai đang nói côChương 296: Ai đang nói cô
Về đến nhà, Thẩm Miên rửa nồi chén xong.
Đã biết tâm tư của Thẩm Kiến Hoa, Chu Lan Phương nhìn Thẩm Miên cũng không cảm thấy chướng mắt như vậy nữa, nhưng ngày thường hung dữ với Thẩm Miên đã trở thành một loại thói quen, vừa mở miệng chính là kẹp dao giấu kiếm.
“Chạy nhanh đi làm việc đi! Làm cho chăm chỉ vào, nếu lười biếng bị sa thải, coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi”
Một tháng bốn đồng tiền, nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không tính là ít, có thể mua được mấy cân thịt cho Tư Vũ nhà cô tẩm bổ.
Thẩm Miên lên tiếng, rửa sạch tay liền đi đến nhà bác Lưu tìm Tiểu Thúy.
Chu Lan Phương hướng về phía bóng dáng cô hừ lạnh một tiếng, trong miệng còn nói thầm: “Cả ngày xụ mặt, giống như trong nhà có người chết vậy, thật là đen đủi.”
Thấy người đã đi xa, cô chạy nhanh từ trong tủ bát lấy ra bánh ngũ cốc đã dấu trước đó, đưa đến trong phòng Chu Tư Vũ.
“Cô, sao cô tiến vào mà không gõ cửa ?” Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên tiến vào, Chu Tư Vũ hoảng sợ, theo bản năng giấu sách vở ở phía sau, biểu tình lược hiện hoảng loạn, gương mặt còn hơi hơi đỏ.
“Cô tiến vào phòng cháu còn gõ cửa làm gì?” Lúc này, mọi người căn bản không có thói quen vào phòng gõ cửa, cô đặt bánh ngũ cốc xuống trước mặt Chu Tư Vũ, “Đây là cô để lại cho cháu, cháu mau ăn đi, ăn xong lại đọc sách”
Thấy cô giống như không phát hiện ra dị thường, Chu Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, cất sách vào cặp, tiếp nhận bánh ngũ cốc liền ăn lên, “cô, cô không phải đã đưa toàn bộ bánh bột ngô cho dượng mang đi sao?”
“Cái này là chuyên môn để lại cho cháu” Chu Lan Phương đắc ý hỏi, “Ăn ngon không? Khi làm, cô còn thả riêng cho cháu thêm một chút đường”
“Ăn ngon”
Chu Tư Vũ gật đầu.
Bánh bột ngô này ngọt ngào, xác thật ăn rất ngon.
Chu Lan Phương thấy cô ăn ngon, trong lòng thật cao hứng, “Ăn ngon lần sau cô sẽ làm cho cháu ăn tiếp, từ từ ăn kẻo nghẹn, cô đi xem TV”
Nhìn thấy người đi rồi, Chu Tư Vũ vội vàng đi đóng cửa lại, cô từ cặp sách lại lấy ra cuốn sách vừa nhét vào, một bên ăn bánh bột ngô một bên xem.
Sách này là Triệu Hân Lan trộm từ nhà thân thích.
Cô cùng Chu Tư Vũ ngồi cùng nhau, hai người cái gì cũng nói với nhau, cũng thường xuyên thừa dịp sau khi học xong kể một số nội dung trong sách, Chu Tư Vũ cảm thấy tò mò, liền mượn về xem. Ngày thường Thẩm Miên cũng ở trong phòng, cô không dám nhìn, chỉ có thể thừa dịp thứ bảy xem, vừa xem, cô đã bị nội dung hấp dẫn.
Đối với việc nam nữ, cô cũng có một ít nhận tri.
Khó trách lần đó khi Thẩm Miên nói ban đêm cô nói mớ, biểu tình cô và dượng đều quái quái, hóa ra......
Nghĩ vậy, mặt cô nóng rát đỏ lên, nơi nào đó trong lòng như là bị xúc động, đối với việc nam nữ, cũng có một ít hướng tới.
Tưởng tượng đến các nam sinh trong lớp, cô lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Vẫn là đọc sách dil
Nếu không xem, chờ con oắt chết dầm kia trở về, cô lại không có cơ hội.
“Hắt xì.....”
Thẩm Miên ngồi trên xe bò, đánh hai cái hắt xì thật mạnh, cô hít hít mũi, lầm bam lầu bầu nói thầm một câu, “Ai ở sau lưng nói xấu mình vậy?”
“Ngươi bị cảm sao?” Lục Tư Viễn phiết mắt liếc cô một cái, “Hôm nay bán xong đồ ăn, ta sẽ dẫn ngươi đi mua quần áo, nhìn đồ hiện tại ngươi mặc, người không biết còn tưởng rằng là ăn mày.”
Trước đó thời tiết lạnh, Thẩm Miên có Quân Đại Y cùng áo dài tay, hiện tại đã sắp đến tháng tư, thời tiết ấm hơn, Thẩm Miên chỉ có hai kiện quần áo cũ để mặc. Tay áo ngắn không che được cổ tay.
Hắn đã sớm không nhìn được.
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Dù có là ăn mày cũng là một ăn mày xinh đẹp nhất”
Bạn cần đăng nhập để bình luận