Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 841: Tranh chap 2

Chuong 841: Tranh chap 2Chuong 841: Tranh chap 2
Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Nguyễn Linh Ngọc cũng phản ứng lại đây, sắc mặt đã không thể dùng chữ “khó coï' tới hình dung.
“Thẩm Miên, cô cho rằng có Tiểu Nam chống lưng, chính mình liền rất ghê gớm sao? Là ai cho cô tự tin, để cô cảm thấy cô có tư cách ở trước mặt tôi nói những lời này?”
Trên đường đụng tới cũng coi như không quen biết, loại lời nói này, có muốn nói cũng nên là cô nói.
Còn gọi cô là Nguyễn phu nhân, đây là muốn xoá sạch quan hệ với cô sao?
“Đúng vậy” Trình Hi Ninh đi theo phụ họa, “Anh Dễ Khiêm đưa trái cây cho cô, là do thấy cô đáng thương, cô hiện tại giả thanh cao cái gì, nếu thật có cốt khí như vậy, cô cũng đừng thu!”
Miệng cô nói như vậy, trong lòng lại một trận buồn bực, anh Dễ Khiêm nghĩ như thế nào? Sao lại đưa trái cây cho Thẩm Miên, Thẩm Miên xứng ăn sao?
Thẩm Miên nhấp môi, lộ ra một ý cười trào phúng, “Cảm ơn ý tốt của Nguyễn gia, xin chuyển cáo một tiếng, về sau đừng lan tràn tâm đồng tình, tôi không cần”
Nói xong, nhìn về phía chủ quán đang vẻ mặt ngượng nghịu, “Đã tìm xong tiền lẻ chưa?” “Xong rồi, xong rôi” Chủ quán lấy lại tỉnh thần, vội vàng đưa tiền trong tay và quần áo cho Thẩm Miên, vẻ mặt xin lỗi nói: “Các vị đi thong thả, nếu lần sau lại đến, tôi sẽ giảm giá 20% cho các vị.”
Vừa rồi thấy các cô nói chuyện, còn tưởng rằng là người quen, không nghĩ tới là đối đầu, đều là khách hàng tới mua quần áo, cô hướng về ai cũng không tốt, chỉ có thể khen tặng cả hai bên.
Cũng may, hai cô gái nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng không có bởi vì việc này mà yêu cầu trả đồ.
“Cảm ơn” Thẩm Miên tiếp nhận quần áo, kéo Dương Tiểu Tế đi ra ngoài.
Hai người đi tới cửa, liền nghe Trình Hi Ninh phát giận nói: “Chiếc áo này tôi từ bỏ, tôi mới không cần cùng loại người nhân phẩm không tốt kia mặc chung một thương hiệu quần áo, chủ quán, cô lần sau bán quần áo, nhìn một chút, đừng có ai tới mua quần áo cô cũng bán”
Nghe được lời này, Dương Tiểu Tế định quay lại cãi nhau cùng Trình Hi Ninh, lại bị Thẩm Miên giữ chặt.
“Chúng ta đi cửa hàng khác, không cần phải ở chỗ này cãi nhau với các cô, về sau nhìn thấy các cô, cứ coi như không thấy là được rồi.”
“Trình Hi Ninh thật là quá đáng” Dương Tiểu Tế dậm chân, nhưng cũng không quay đầu tìm Trình Hi Ninh nữa, “Còn không phải là trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, cứ giả vờ cao ngạo như vậy, ghê tom chết người, lần sau cô ta còn ức hiếp cậu, tớ sẽ tát chết cô ta”
Thẩm Miên nhìn khuôn mặt thở phì phì của cô, không khỏi phụt cười, “Được rồi, không cần phải để các cô làm ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta, các cô không thích tớ cũng được, dù sao tớ cũng không thích các cô.”
Vốn dĩ chính là người không có quan hệ gì, cô không thèm để ý các cô nghĩ thế nào, càng sẽ không vì các cô mà khiến chính mình bực bội.
“Cũng đúng”
Dương Tiểu Tế vốn dĩ chính là người nhanh giận nhanh quên, một lát liền thật sự bỏ việc này ra sau đầu.
So sánh với hai người, Nguyễn Linh Ngọc và Trình Hi Ninh lại không nguôi giận nhanh như vậy, hai người không từ Thẩm Miên chiếm được chỗ tốt, vốn đã ôm một bụng hỏa khí, nữ chủ quán nghe nói các cô không mua quần áo nữa, cũng không nói gì, chỉ là có chút thất vọng treo quần áo trở vê.
Rốt cuộc, hai người này vừa thấy chính là kẻ có tiền, cô cũng không đắc tội nổi, lại không ngờ, Trình Hi Ninh thấy cô treo quần áo trở ve nhanh như vậy, nháy mắt càng thêm tức giận.
Hơi có chút cố ý gây rối hỏi, “Cô treo quần áo trở về nhanh như vậy, là sợ tôi không mua nổi sao?” Nữ chủ quán có chút vô ngữ, “Là cô nói không mua nữa, tôi mới treo trở về.” Đây không phải là không nói lý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận